Yêu Anh, Không Yêu Anh

Chương 40: Hình đại diện là em




Ồ!! Xem cô hay là anh mới là người chọc que vào tổ ong đây.

- Tự đi mà gọi!!! Đúng như tôi nghĩ mà!! Cái loại chăng hoa khéo miệng như anh thì chẳng thế tin nổi!! – Cô tuông ra một tràng mà chẳng thèm nghĩ, từ khi nào ở cạnh anh là cô lại nói năng không suy nghĩ gì thế này. Cô có là gì của anh đâu mà bực tức mà trách cứ anh lưu số người ta?

- Ơ điên à?! Sao đấy?!!!! – Anh vừa nhìn đường vừa nhìn nét mặt khó coi của cô. Bất giác vòng xe tấp vào lề đường.

Anh tháo dây an toàn quay sang nhìn cô.

- Làm sao?!!! – Rồi lướt lướt lại danh bạ của mình, cái mặt bắt đầu tím vào vì cái quá khứ bi thương của mình. Lần anh quên cô Quan Hiểu Đồng kia thì có lên bar lên bọt rồi thì đi các event dạng thế này cũng lưu số của đủ loại gái, xinh có giàu có. Nhưng chẳng bao giờ anh gọi hay nhắn cho bất kỳ một cô gái nào thậm chí còn lưu sai tên. Tất cả những người quan trọng thì đều ở nhật ký cuộc gọi hết rồi có bao giờ anh cần vào danh bạ đâu.

Giờ thì giải thích thế nào đây.

- Cái này…Tôi còn không biết sự xuất hiện của mấy số này mà! – Dương Dương ấm úng.

- Anh nói thế mà nghe được à?! Trong máy anh anh không biết thì nó tự nhảy vào đây ngồi à?! – Lạc An quát lên.

- Tôi thề là tôi không có gọi nhắn cho bất cứ một ai mà, tôi thề đấy!! Có trời đất chứng giám. Nói sai tí đưa cô về xong xe đâm chế…!! – Chưa nói hết câu thì Lạc An bịt tay vào miệng anh.

- Thôi không phải thề thốt gì cả! Nói bậy nói bạ!

Rồi cô định thu tay về thì anh cầm lấy kéo về phía mình.

- Tin chưa? Đủ tin chưa?

Cô không trả lời, cái mặt vẫn chưa có chút chuyển biến nào nhưng vì sợ anh nói linh tinh nên cô cũng xuôi xuôi. Tự nhiên thấy anh bấm bấm lướt lướt gì đó xong dơ máy ra cho cô xem.

- Được chưa?! Xóa hết rồi!!

Cô vẫn im lặng, liếc một cái xong thu mắt về.

- Mà sao cứ từ chối người ta mãi mà lại được quyền ghen tuông thế này nhỉ?!!! – Dương Dương đưa tay cãi cãi cằm.

- Chẳng sao chăng gì hết! Vì sao thì anh phải hỏi anh chứ hỏi gì tôi! – Lạc An khoanh tay trước ngực, nhanh chóng lấp liếm cho đỡ quê mặt.

- Á à!! Hay cũng thích tôi rồi!!!!!!! – Dương Dương chỏ chỏ tay về phía cô, cười nham hiểm.

- Vớ vẩn!! Nhanh đưa tôi về đi!!! – Cô khoát khoát tay.

Anh cười nhẹ nhìn cô rồi khởi động xe, nối tiếp vào dòng xe cộ đông đúc trên đường.

Vèo một cái đã đến cổng nhà cô, định cởi dây an toàn để xuống xe thì anh giật tay cô lại, để tự mình tháo dây cho cô. Mùi hương anh xộc vào mũi cô, nhẹ nhàng ngọt lịm.

- Rồi đấy! Chiều mai có tôi qua đưa đi học không?!

- Điên à?! Tôi có xe anh cũng có xe hà cớ gì lại phải đi nhờ!! – Lạc An tròn mắt nhìn anh.

- Cho tình cảm đi lên chứ còn sao nữa!! Thôi đi vào đi!! – Anh phẩy phẩy tay mở cửa xe từ bên trong cho cô.

Lúc đóng cửa chỉ kịp nhìn thấy cái môi cô đang bĩu bĩu như kiểu tuyên chiến với anh vậy.

Đợi dáng người nhỏ nhỏ của cô biến mất sau cánh cửa thì anh mới bắt đầu chuyển động xe.

Giờ cũng đã 23 giờ kém, không quá muộn so với một thiếu niên.

- Hạo Nhiên à?! Về chưa?! – Anh bấm máy gọi cho cậu bạn, đôi co mãi mà cuối cùng chẳng ai gọi cho Hạo Nhiên.

- Về rồi! Đang ở nhà Vũ Huy này! Qua đây!!! Đó, có Lạc An cái là quên hết anh em bạn bè!! – Hạo Nhiên đang hào hứng nhưng nhớ đến vụ năn nỉ mãi tên phù thủy keo kiệt Vũ Huy mới cho lên xe, giọng anh lại găng lên.

- Thôi xin lỗi! Định gọi rồi mà quên!! Để cửa nhé, tôi qua công ti chút kịp thì sang. – Dương Dương đáp rồi anh tắt máy, rú ga xe phóng thật nhanh trong dòng xe.

*

01:00

Chẳng bao giờ cô thức khuya quá thế này, nhớ lại lời mẹ lúc đi về. Cô mò lên Facebook xem thử, trên này toàn những ảnh thân mật của mấy cặp đôi vừa đi Nhật Bản kia, không hiểu họ chụp lúc nào.

Cô ấn vào comment và để lại trên đó dòng chữ: “Lúc này tôi đang ở đâu?”

Trên bức hình có Mi Lan và Hạo Nhiên, trên tay là 2 chiếc bánh lá phong khi đi leo núi. Thừa đoán được chỉ là cô đang hàm ý nói bọn họ chụp mảnh mà chẳng gọi cô.

Tinh!

Cô mở thông báo lên, là từ Mi Lan Lưu đã trả lời bình luận của cô: “Hahaa!! Cậu nhớ lại xem!”

Định không comment nữa thì lại một thông báo khác, đập vào mắt cô là cái nick D Dương. Nhìn cái tên thôi cũng thấy khó chịu rồi. Và đến khi đọc comment thì còn càng đỏ mặt hơn: “Ở cùng tôi!”

Cô lập tức phản bác lại: “Hồi nào tôi ở cùng anh?!”

Vài giây sau phản hồi lại chỉ hai chữ:“Đi lạc!”

Ôi trời ơi sao cô có thể quên được cái lịch sử đáng căm thù đó cơ chứ. Tại ai mà hôm đó cô phải khổ sở, lại còn vụ ngủ chung nữa. Mọi hình ảnh lại hiện về, mặt Lạc An giờ như bốc khói, một cột khói cao đang nghi ngút.

Cô không trả lời nữa, thoát ra nhưng thế nào lại ấn vào trang cá nhân của anh.

Avatar là một cô gái, phía sau của một cô gái có mái tóc dài được tết gọn gàng. Ồ có bộ đồ Unisex bản giới hạn giống hệt của cô nữa kìa, ơ giày Valentino đinh tán??? Sao lại có thể có sự trùng hợp thế này được.

- Ơ..Là mình mà?!! – Cô vừa thốt lên.

Tiếng báo tin nhắn từ Messenger, từ D Dương.

“- Con giá con đứa! Ngủ đi!”

Không thế tụt mất cơ hội, cô nhắn lại ngay.

“- Ai cho phép anh để anh tôi?!!”

**

Dương Dương đọc được dòng tin nhắn của cô, thì cười như một tên điên làm cho hai cậu bạn đang đua xe cũng phải quay đầu lại nhìn.

“- Ai nói đấy là cô?!” – Anh nhắn lại.

2 phút sau cô nhắn lại.

“- Rõ là tôi rồi! Đố anh tìm được cái váy nào thứ hai thế này đấy!”

“- Thì không phải có rồi sao?!”

“- Đâu?! Mang ra đây!”

“- Trong ảnh đó! Người đó đang mặc đó thôi! Giới thiệu luôn cho cô hay, là bạn gái tôi đó!”

Anh vừa nhắn xong, cười như nắc nẻ.

- Này Dương Dương! Cậu có cần uống thuốc không?! – Hạo Nhiên dừng lại quay ra đằng sau nhìn tên điên nửa đêm mà cười như nhặt được kim cương.

- Khỏi đi! Đưa xuống viện tâm thần luôn đi là vừa!! – Vũ Huy cũng quay người lại.

Dương Dương vẫn cười, anh đưa tay khoát khoát ý nói không có gì.

Dù nói vậy nhưng hai cậu bạn này cũng cảm thấy vui hơn vì Dương Dương đã từ rất lâu từ ngày Quan Hiểu Đồng biến mất, họ mới có thể nhìn thấy anh cười thực sự như thế này.

Đằng kia im bặt, không thấy trả lời mặc dù “seen” rồi. Anh “.” một hàng dài để cô nói tiếp.

“- Đang”

“ – Đang gì??!!” – Anh đợi đọc từng chữ một mà cô nhắn.

“- Xem”

“- Giờ này mà còn xem xét gì?! Ngủ đi thôi”

“- Phim”



Ơ! Thế hóa ra cô nàng dừng lại mất tích cả 10 phút là vì xem phim à? Không quan tâm anh đang nói gì à?

Chúc mừng Lạc An lại quay vào ô “sử thi”

Anh tấn công và làm phiền cô bằng cách viết một loại nhưng câu trách móc cô. Vừa dài lại còn toàn là trách người ta không coi anh ra gì.

20 phút sau cô mới mở điện thoại lên, nhờ khối óc thông minh hơn người sớm đoán sẽ bị làm phiền nên cô đã tắt âm thanh từ lâu rồi.

Lảm nhảm một lúc không thấy cô seen, anh nằm vật ra ghế. Tâm trạng mỗi lúc một thay đổi cứ như phim Hàn Quốc vậy.

“- Ngủ” – Tinh!!

Thông báo hiện lên trên màn hình, anh bật dậy túm lấy điện thoại.

“- Thôi đừng ngủ! Dậy chơi với tôi đi!!” – Anh nhắn lại.

“- Muốn gì?!”

“- Ôm nhau ngủ!” – Vừa cười vừa soạn tin nhắn.

“- T”

“- H”

“- Ầ”

“- N”

“- K”

“- I”

“- N”

“- H”

Một loạt các chứ cái được gửi đến mà ghép vào thì đó là một thông điệp hết sức yêu thương mang tên “THẦN KINH”

“- Lại đây nào!” – Anh vẫn siêu nhây nhắn lại.

“- Chào!”

Chưa nhắn lại cô đã thoát ra mất rồi, giờ mà nhắn tiếp thì liệu có làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô không nhỉ?

Anh trần trừ một lúc rồi cất điện thoại vào túi, lại lôi ra bấm bấm lướt lướt.

Hôm ở công viên hoa, lúc anh đi đằng sau vì vừa chán khi không được lại gần cô lại cứ muốn ngắm mãi nên bỏ điện thoại ra chụp lại. Mỹ nhân đương nhiên được mọi người tung hô dù chỉ nhìn đằng sau cũng đủ biết tiểu thư danh giá không phải

dạng tầm thường. Ai cũng hỏi nhưng anh đều không trả lời, chuyện cũng đến tai bà Kim Thư. Có gặng hỏi anh lúc chập tối khi anh trở về về nhưng Dương Dương vẫn chẳng nói chẳng giằng chỉ cười trừ cho qua chuyện.

Chuyện của Quan Hiểu Đồng mẹ anh cũng chỉ biết sơ sơ đặc biệt là chị anh thì biết hầu hết mọi chuyện. Thương em trai mà chẳng thể làm gì, chỉ đành im lặng mà quan sát từng cử chỉ của đưa em tội nghiệp của mình. Hôm nay có vẻ như cô đã để ý đến Lạc An, lâu rồi Dương Dương chưa từng thân thiết hay đi chung cùng ai ngoài Mi Lan và Thụy Chi đến như thế.