Yêu Anh! Chàng Trai Khối Trên

Chương 33: Tâm sự + ngoại truyện 1




Hi, tớ là Hoàng Anh, tác giả của bộ truyện “Yêu anh! Chàng trai khối trên”. Hôm nay tớ muốn tâm sự nhẹ với các bạn về một số vấn đề sau:

1, nhóm nhân vật chính trong truyện bao gồm: Thành Lương, Phương Anh và nhóm bạn tại quán TonTonhouse thì đều có thật ở ngoài đời nha

2, các cameo như nhóm Uni5, Tùng Maru thì không có thật.

3, Các nhân vật chính thì họ đều có thật và một số diễn biến trong chuyện là hoàn toàn có thật nha.

Tớ muốn nói như vậy để các bạn có thể hiểu rõ hơn về các nhóm nhân vật trong truyện và tớ cũng xin trân thành cảm ơn các bạn đọc giả đã ủng hộ tớ trong suốt thời gian vừa qua. Sau đây thì tớ sẽ gửi đến các bạn một chap ngoại truyện nha. Mong nhận được sự ủng hộ của các bạn

_____________________

Xin chào các bạn tôi là Hoàng Đào Phương Anh đây, hôm nay là sinh nhật của tôi… và cũng là cái sinh nhật đầu tiên tôi đón một mình ở một nơi xa như vậy. Hiện tại tôi đang có mặt ở bãi biển Nha Trang đầy nắng và gió. Các bạn biết không? Hôm nay tôi nhìn thấy một cặp đôi đang đi dạo trên bãi biển nhìn ngọt ngào biết bao, bất giác tôi thấy lòng mình đau nhói. Giá như Lê Ngọc không xuất hiện cùng đứa nhỏ thì giờ chắc là tôi với anh đang cùng nhau đón sinh nhật và cùng nhau tay trong tay đi dạo rồi. Giá như ngày hôm đó anh không đồng ý lời chia tay, giá như anh níu giữ thì tôi chắc chắn sẽ đồng ý ở lại cùng anh đối diện với Lê Ngọc rồi. Nhưng tất cả đều dừng lại ở hai từ “Giá như” mà thôi. Nhưng tôi tin rằng thời gian sẽ quyết định mọi chuyện thôi mà. Nhưng thời gian tôi ở Việt Nam không còn nhiều nữa rồi, sáng ngày mai tôi sẽ bay vào TP Hồ Chí Minh để đáp chuyến bay sang Sydney và đồng nghĩa với việc tôi sẽ không còn liên quan gì đến anh nữa rồi.

_________________________

Đang mải ngồi suy nghĩ thì Phương Anh nghe có tiếng gõ cửa vang lên, thì ra đó là nhân viên phục vụ. Đặc biệt là người dẫn đâu là một anh chàng nhân viên phục vụ vô cùng điển trai bên cạnh còn kéo theo một chiếc xe đẩy với một chiếc bánh sinh nhật nho nhỏ ở trên chiếc xe, ở phía sau còn có khoảng bốn hay năm bạn nhân viên khác đang cùng nhau hát bài happy birthday nữa.

Bạn nhân viên cầm chiếc bánh lên và nói “Tụi em xin lỗi vì không được sự đồng ý của chị mà đã tổ chức sinh nhật như thế này. Thay mặt khách sạn tụi em chúc chị có một ngày sinh nhật vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Cảm ơn chị đang tin dùng các dịch vụ của khách sạn ạ”

Thực sự hiện tại tôi không hề có tâm trạng để đón sinh nhật một chút nào nhưng cũng không thể vì như mà hờ hững với nhưng gì mà các bạn nhân viên ở đây chuẩn bị được.

Phương Anh nở một nụ cười và nhắm mặt lại cầu nguyện rồi thổi nến. Sau đó cô cắt bánh và chia cho các bạn nhân viên khách sạn, có thế nói đây là một trong những trải nghiệm vô cùng ý nghĩa đối với cô.

Sau buổi sinh nhật nho nhỏ thì cô quyết định đi dạo bãi biển một chút cho khuây khoả đầu óc và tại đây điều cô không hề ngờ chính là cô đã gặp lại Lê Ngọc, cô ta đang tay trong tay với một người đàn ông lạ mặt, đặc biệt trên tay người đàn ông kia chính là con gái của cô ta và Thành Lương.

Lúc bây giờ cô mới chợt nhận ra rằng có khả năng cao là đứa nhỏ không phải là con gái của anh Lương nhưng rồi không phải con gái thì sao? Giờ anh với cô cùng chỉ còn là người yêu cũ mà thôi, vả lại ngày mai thì cô sẽ bay sang Úc rồi. Cô không thể vì điều này mà làm ảnh hưởng đến chuyến được, cô phải cứng rắn lên. Đang mải lạc trong suy nghĩ của bản thân thì cô nghe có tiếng nói ở bên cạnh, đó là một giọng nói không thể nào lạc đi đâu được – là giọng nói của Lê Ngọc.

“Lâu rồi không gặp em nhỉ?”

Cô nghiêm giọng nói “Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói”

Lê Ngọc nói với giọng đầy thách thức, nói xong còn nở một nụ cười nhếch mép nữa “Tại sao không? Em không hề tò mò về chuyện của tôi với anh Lương sao?”

“Rất tiếc tôi với anh Lương chẳng còn là gì của nhau nữa rồi” Cô nói với giọng kiên định rồi đi. Vừa đi được khoảng ba bước thì dừng lại và nói “Rồi chị sẽ phải trả giá về những chuyện đã gây ra thôi! Chị là một người mẹ thì nên tích đức cho con cháu sau này đi, đừng để đời cha ăn mặn đời con khát nước”

Ánh nắng của buổi chiều tà trên biển chiếu lên khuôn mặt đầy buồn phiền của cô, bên cạnh đó là tiếng sóng rì rào của biển cả như đang an ủi động viên cô gái nhỏ hay vực dậy trước những sóng gió của cuộc đời. Tất cả đã tạo nên một bức tranh buổi chiều khá là đượm buồn nhưng vẫn rất đẹp đẽ.
__________________

Mặc dù tôi rất rất tò mò về chuyện của anh Lương và chị ta nhưng thực sự tôi không còn đủ can đảm để nghe nữa, nếu thực sự là đứa nhỏ là con gái của anh Lương và Lê Ngọc thì chẳng phải tôi sẽ càng đau lòng vì chàng trai mà tôi vô cùng yêu thương lại bị người ta cắm sừng hay sao? Mà giả sử đứa nhỏ không phải con gái của anh thì tôi thực sự cảm thấy vô cùng buồn phiền hơn vì sau khi tôi đi thì anh sẽ ra sao? Anh sẽ phải sống như thế nào? Liệu mọi chuyện rồi sẽ ổn hay không?

Sự thật đôi khi cũng tàn khốc lắm đó nha, đôi khi không biết được sự thật cũng là một cái tốt. Vậy nên tôi đã quyết định rời đi.