Yêu Anh! Chàng Trai Khối Trên

Chương 27




Anh hỏi thăm cô “Lâu rồi không gặp, em vẫn khoẻ chứ?”

“Em vẫn vậy, còn anh và chị Lê Ngọc thì sao rồi?”

Thành Lương nắm lấy cổ tay cô và hỏi “Em thừa biết mọi chuyện rồi mà nhưng em đã trở về cạnh anh rồi đúng không ”

Cô nói rồi gỡ tay anh ra và rời đi “Em xin lỗi”

Buổi đám cưới diễn ra vô cùng vui vẻ, đây cũng là lần đầu tiên trong suốt 2 năm qua mà cô cảm thấy vui như vậy, khoảng thời gian cô ở Úc lúc nào cũng chỉ có đi học rồi đi làm nên cuộc sống khá nhàm chán. Qua đây thì cô mới thấy là chỉ khi ở bên cạnh người thân thì chúng ta mới cảm thấy vui vẻ và thoải mái được, sau màn làm lễ là đến phần tổ chức tiệc. Cái đám bạn đáng chết của cô cứ lấy lí do cô bỏ đi suốt 2 năm qua mà em cô uống rượu nhưng trong 2 năm qua cô và rượu đã thành bạn rồi nên cả đám ép mãi mà cô vẫn chưa có say một chút nào mà ngược lại còn tỉnh hơn trước.

“Ê Phanh, sao mày biết chuyện mà trở về” Minh Trí cầm chén rượu lên và nói, giờ đây anh chàng cũng đã là một nhà thiết kế thời trang vô cùng xuất sắc. Bộ đồ cưới mà Thanh Tú mặc hôm nay chính là tác phẩm của anh chàng.

“Thì thằng Duy gửi thư cho tao nên tao mới về mà”

Sau khi câu nói của cô đưa thốt ra thì cả đám quay lại nhìn Khánh Duy như người ngoài hành tinh, cô dám khai ra như vậy một phần vì đã biết được lí do tại sao anh chàng biết chuyện này và một phần vì muốn cho con người này bị “phán tội chết” của đám bạn thân. Còn lí do cô biết là hồi nãy, cô có nhìn thấy một cậu bạn bác sĩ của cô lúc còn đi học ở Sydney đang ngồi trong hàng ghế của nhà trai nên cô đã hiểu.

Khánh Duy lên tiếng giải thích “Nhờ Khánh An nói cho tao biết đấy mà”. Anh chàng Khánh An này là một bác sĩ đi du học ở Sydney và cũng là đồng nghiệp của Duy ở bệnh viện, trong một lần Khánh An vô tình nhìn thấy tấm ảnh nhóm lúc cả đám chụp hồi lớp 10 trên bàn làm việc của Duy nên đã kể về chuyện mình đã gặp cô ở Sydney và cả chuyện cô đổi tên là Rena.

Thấy Khánh An đi đến bàn của tụi cô đang ngồi nên cô đứng dậy chào hỏi theo kiểu phương tây “Bác sĩ Khánh An, lâu rồi không gặp”

Khánh An cũng đáp lại cái ôm của cô và nói “Lâu rồi không gặp, Rena”

Và vô tình những cử chỉ hành động của cô và Khánh An đã bị Thành Lương nhìn thấy hết, tâm trạng của anh bây giờ vô cùng khó chịu, chỉ cần ai động vào anh thôi thì cũng có thể khiến anh phát điên lên mất. Có thể đối mọi người thì đây chỉ là kiểu chào ở nước ngoài mà thôi nhưng đối với anh thì đó là những hành động thân mật của các cặp trai gái đang yêu nhau.

Bữa tiệc cũng đã tàn, cô dâu chú rể cũng đã trở về nhà của mình để làm chuyện đại sự rồi. Còn khách mời thì đương nhiên là không thể nào ở lại, cô về nhà bố mẹ chồng Tuyết Băng để thăm cậu con trai nuôi đáng yêu của cô một lúc rồi trở về thăm bố mẹ. Vừa về đến nhà đập vào mắt cô là hình ảnh bố cô đang ngồi trên ghế tư vấn bệnh tình cho bệnh nhân, hình ảnh này đã 3 năm nay rồi cô rất hiếm khi nhìn thấy. Tự dưng nước mắt lại tuôn ra, cô khẽ gọi “Bố ơi con về rồi”. Nghe tiếng gọi đã rất lâu rồi ông không được nghe thấy liền ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô con gái của mình, hai bố con ôm chầm lấy nhau mặc cho bệnh nhân đang ngồi ở đấy “Mày còn biết đường về luôn hả con ranh này, sao mày không đi luôn đi cơ chứ”. Sau khi gặp bố thì cô lên phòng nghỉ ngơi một chút, rồi vào nhà anh một chút. Chẳng hiểu sao cô lại muốn vào thăm bố mẹ anh và bé Thảo, dù gì cũng đã gặp anh rồi nên giờ cô chẳng sợ gì nữa nên đón taxi vào nhà anh chơi.

Vừa vào đến nhà anh thì gặp mẹ anh đang tưới hoa ở sân trước, thấy cô đến thì bà đã bỏ luôn cả vòi nước và chạy ra ôm chầm lấy cô “Con về rồi đấy à, sao không gọi mẹ ra đón hả?”

Cô cũng đáp lại cái ôm của bà và nói “Con vừa mới về thôi nên ghé vào thăm mẹ luôn nè”

“Mau vào nhà ngồi đi! Con Thảo đâu, mau pha nước cam cho chị mày uống kìa” Mẹ anh kéo cô vào nhà ngồi và không quên quát cái Thảo đi pha nước cam

Thảo đặt cô nước cam lên bàn và hỏi “Lần này chị về luôn hay là lại đi thế?”

“Ngày kia chị sẽ đi, mà dạo này anh Lương có đưa con gái và vợ về không?” Phương Anh mỉm cười nói

“Con gái cái gì chứ? Bà Lê Ngọc đấy muốn anh Lương phải đổ vỏ cho thằng khác nên mới làm ra cái trò đấy, nhưng anh Lương bị ngốc hay sao ý mà con nhận con bé đó làm Con nuôi nữa chứ” Thảo bức xúc nói khi nghe cô nhắc về Lê Ngọc

Nghe Thảo nói cô rất vui nhưng niềm vui ấy chưa trọn vẹn bao lâu thì cô chợt nhớ ra rằng giờ cô và anh đã không còn mối quan hệ gì nữa rồi, vả lại giờ một người ở Việt Nam còn một đứa thì ở tận Úc, làm cái gì cũng cảm thấy khó khăn.

Cô Phụng cầm nhẹ tay cô và nói “Con ở lại ăn cơm chứ, chắc thằng Lương cũng sắp về rồi đấy. Hôm nay nó đi dự đám cưới của một đứa bạn mà”. Bây giờ điều bà mong muốn chỉ có một đó là cô và anh lại hàn gắn lại như xưa nhưng liệu đứa con gái đang ngồi trước mặt bà có đồng ý không đây.

“Dạ thôi ạ, để dịp khác con sẽ ăn cơm với mọi người. Hôm nay nhà con cũng có chuẩn bị bữa cơm mừng con về nên con không thể ở lại ăn cơm với mọi người được"

Đúng lúc này anh về đến nhà, như bắt được thời cơ mẹ anh liền nói “Vậy thì để thằng Lương đưa con về đi, dù gì hồi nãy con cũng đi taxi sang mà”

Cô không thể nào liền tục từ chối mẹ Phụng được nên đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý lên xe của anh để về nhà.