Yêu Anh! Chàng Trai Khối Trên

Chương 16




Anh và mẹ cô ngồi nói chuyện đến hơn 11 giờ thì anh mới về để đi đón em gái của mình, giờ mà con nhóc đó gặp anh thì thể nào cũng bất ngờ cho xem, dù gì lần này về anh cũng không nói cho ai biết cả mà

______________

Tại trường THCS XX thì cũng đã gần đến giờ tan trường, cũng may mà đến kịp không thì toang rồi. Bé Thảo em gái anh từ trong trường đi ra thì nhìn thấy một chiếc xe khá giống của anh trai nhưng lại sọ không phải nên cứ đứng yên ở một chỗ.

Anh nhíu mày nhìn con em gái của mình rồi bước xuống khỏi xe và nói “Không tính về à?”

“ANH LƯƠNG!” Thảo hét to rồi chạy sang ôm chầm lấy anh trai

“Buông anh ra nào, nghẹn thở chết giờ” Anh ôm lấy Thảo và nói

Cô bé lắc đầu lia lịa và nói “Không buông đâu”

“Mọi người đang nhìn kìa, mau về thôi”

Lúc bấy giờ thì cô nhóc mới chịu buông anh ra và ngồi vào xe, anh cũng lên xe và rời khỏi trường. Ở trên xe cô bé cứ tủm tỉm cười, nhìn vậy anh chỉ biết lắc đầu bó tay. Trước khi về nhà anh còn ghé quan siêu thị mua đồ ăn vặt cho em gái.

“Lần này chị Phương Anh không về ạ?”

Anh tập trung lái xe nhưng không quên trả lời câu hỏi của Thảo “Cô ấy còn phải đi học nữa, tết sẽ về”

“Thế tết anh có về không?” Thảo quay sang hỏi anh

“Chưa biết nữa, nhưng sẽ cố gắng để về”

Thảo nghe anh nói vậy thì có vẻ không vui cho lắm, năm ngoái đến tận mùng 4 thì anh mới về, năm trước đó thì qua rằm anh mới về được. Đã mấy năm nay rồi, cô bé không được đón giao thừa của anh trai mình vì anh còn phải đi biểu diễn nữa. Sau hơn 30 phút đi xe thì hai anh em cũng về đến nhà.

“Ơ con trai về đấy à” Mẹ anh ngạc nhiên khi thằng con trai của mình về

Anh ôm lấy mẹ như một lời chào, rồi quay sang ôm bố. Quả thật dạo này anh vô tâm với gia đình thật, cả năm thì cứ ở cắm đầu vào công việc. Khi nào có show diễn ở ngoài Hà Nội thì lại nhanh nhanh chóng chóng để bay vào trong đó làm việc tiếp. Ở nhà có công to việc lớn gì đều là cô sang phụ giúp nên cả gia đình anh rất thương cô.

Mẹ anh hỏi khi thấy anh về một mình. Bình thường lúc cô còn ở nhà thì cô hay sang chơi cùng bé Thảo và mẹ anh “Người yêu đâu rồi, không đưa về cùng à?”

“Em ấy đi học rồi nên con không dẫn về”

Bố anh ngồi trên ghế và nói “Thế con đang qua chỗ con bé chưa?”

“Con về đấy rồi, cũng sang nhà cô chú đưa quà rồi nên bố không cần lo đâu”

Mẹ cô giục cả nhà vào ăn cơm trưa “Thôi vào ăn cơm đi, muộn lắm rồi”

Sau khi ăn xong thì anh ngồi nghịch điện thoại và nói “À đúng rồi, hay bố lấy xe của con mà đi. Còn cũng thi thoảng mới về Hà Nội nên xe cứ để một chỗ mãi”

“Để có Phương Anh nó đi”

Nhắc đến cô người yêu ah lại cảm thấy mệt mỏi, bảo đi học bằng lái xe thì nhất quyết không đi. “Bảo đi học lái xe thì có chịu đi đâu, suốt ngày gọi xe với lại gọi bạn đón”

“Thì cứ để dưới đấy, khi nào nó học thì để nó lái. Với lại lúc về còn có cái mà dùng chứ. Vả lại bố có phải không có đâu”

Anh cũng nói gì nữa. Mà đi về phòng ngủ trưa một chút. Để buổi chiều thì anh nhận được tin nhắn của chị Trang, quản lí của anh từ hồi còn học trung học. Chị nhắn báo là đã đặt vé cho anh vào sáng sớm ngày kia, vậy là chiều mai anh sẽ về Hà Nội với cô một buổi và cũng để kịp cho sáng ngày kia bay vào TP Hồ Chí Minh.

Buổi chiều anh vừa ngủ dậy thì trong nhà có khoảng 6 -7 đứa nhóc tầm tuổi của Thảo. Sau khi tụi nó giới thiệu thì anh cũng biết được là bạn cùng lớp của em gái anh và cũng là fan nhí của anh. Sau hơn 30 phút kí tên và chụp ảnh thì anh cũng đã được tha, sau khi tụi nhỏ về hết rồi thì anh đưa Thảo đi mua đồ và ăn uống. Và đương nhiên là anh được rât nhiều nhận ra và xin chụp ảnh cùng, có bạn còn nói “Anh mau chóng tìm một cái nóc nhà thật giỏi đi nhé”, nghe cô bạn đó nói anh liền suy nghĩ đến cái nóc nhà thấp một mẩu của mình.

Còn lúc này thì ở căn hộ của cô thì đang diễn ra một bữa tiệc nhỏ, chính xác hơn là một buổi họp nhóm. TonTonhouse giờ đã được cả nhóm giao cho chị Vy làm việc rồi nên rất rảnh tay chân. Cả đám lại muốn kinh doanh một thứ gì đó cho mọi thứ thêm bận rộn một chút.

Thành Tú ngồi dưới sàn nhà cầm điện thoại và nói “Hay là lại mở quán trà sữa như trước”

“Cũng là một ý kiến hay nhưng tao thấy nếu kinh doanh quán cà phê thì sẽ khó mà cạnh tranh được với những thường hiệu lớn được”

“Kinh doanh mĩ phẩm thì sao?” Tuyết Băng nói

Khánh Duy ngồi chơi game và nói “Được đấy, nhưng mà chỉ mỗi mĩ phẩm thôi là chưa đủ”

Cô chợt nhớ ra và nói “Chúng ta có thể kinh doanh thêm về thời trang”

Quang Minh lên tiếng nói, mặt luôn nhìn về cô người yêu đang giận dỗi không chịu về nhà của mình ‘Vấn đề là tiền vốn, tiền kinh doanh từ Tontonhouse không thể nào đủ để chúng ta mở cửa hàng được. Tiền mặt bằng, tiền sửa chữa, rồi cả tiền hàng hoá nữa thực sự là không thể đủ”

Minh Trí ngồi tính toán và nói “Để mở một cửa hàng ở Hà Nội thì cần khoảng 200 đến 300 triệu thì may ra mới ổn ổn được. Tao thì có 15 triệu, Phanh giờ mày có bao nhiêu tiền rồi?”

“Khoảng 30 triệu”

Tuyết Băng nói “Tao với Minh có khoảng 50 triệu”

Khánh Duy giơ tay đầu hàng và nói “Đừng nhìn tao, tao vừa mới trả tiền nhà và điện nước nên còn có chưa nổi 6 triệu nữa”

Sau khi tính toán đủ đường thì cả đám không có đủ tiền vốn để thuê mặt bằng. Đang đau đầu không biết giải quyết như thế nào thì Thanh Tú nói “Hay kinh doanh online, như thế thì sẽ không cần có mặt bằng nữa rồi”

Cô chán nản lên tiếng “Kinh doanh online thì còn lâu anh Lương mới đồng ý cho tao làm”

Tuyết Băng chợt nhận ra điều gì liền nói “Chờ đã, hình như chúng ta đã quên mất một người rồi”

Nghe đến đây tất cả mọi người cùng đồng thanh nói “BÙI THÀNH LƯƠNG”

Sau khi đã tìm được một đại cổ đông thì mọi người mới chịu đi ăn cơm. Đúng như dự đoán, Thành Lương cũng chịu đồng ý đầu tư cho cửa hàng quần áo của cả nhóm với điều kiện, không được để anh hưởng về việc học và cuộc sống. Và chỉ sau có gần 2 tháng bắt tay vào làm việc và sửa sang thì quán đã đi vào hoạt động dưới cái tên T&R, viết tắt của Tontonhouse and Rean. Trong ngày khai trương anh cũng có mặt và đăng tải một bức ảnh lên trang cá nhân của mình “Chúc mừng T&R đi vào hoạt động, mong các em sẽ thành công với cửa hàng này nhé!”, và bày viết đã nhận được rất nhiều phản hồi từ cư dân mạng. Chỉ trong vòng một tuần T&R đã đạt cao hơn 15% so với dự định ban đầu, quả nhiên là có bàn tay của người nổi tiếng có khác.