Trong mắt mọi người tại nơi này, Hoàng Châu đấu với Doãn Mộ Tư không khác gì giết gà dùng dao mổ trâu.
Không ai ngờ Doãn Mộ Tư đưa mắt nhìn Hoàng Châu như dò xét đánh giá, đôi môi đỏ nhếch lên:"Nếu cô muốn đấu với tôi, còn hơn một tháng cô nên nỗ lực tập luyện, chúng ta gặp trên trường đua quốc tế."
Cả đám người nhốn nhao khi nghe câu nói này, Doãn Mộ Tư kia lấy đâu ra tự tin trước một quán quân.
Chỉ lấy Hoàng Châu hơi cười:"Tự tin là việc tốt, nhưng đừng trách tôi không nhắc cô đua xe không phải là chuyện dễ dàng, nếu một tháng rưỡi có thể gặp nhau trên đường đua quốc tế, tôi cảm thấy rất mong chờ."
Lời nói của Hoàng Châu thật khiến người ta cảm thán. Lúc nãy Doãn Mộ Tư cao ngạo trước mặt quán quân, đến lúc đi thi quốc tế, còn không được vào dự thi thì quá buồn cười.
Hơn nữa, Hoàng Châu vừa dứt tình rời khỏi Hoàng Tước, Doãn Mộ Tư đã muốn gia nhập Hoàng Tước còn muốn hẹn đấu ở cuộc thi, chẳng phải muốn vả mặt cô ta.
Doãn Mộ Tư ưu nhã nhếch đôi môi đỏ mộng, làn da trắng sứ như pha lê phản quang dưới ánh mặt trời, vẻ đẹp này khiến mọi người trầm trò, ghen tỵ.
"Tôi sẽ không làm cô thất vọng, chỉ mong đến lúc đó cô mang tiêu chuẩn của quán quân đừng để thua thảm hại, đừng làm mất mặt bản thân."
Những lời này thật khiến người ở đây cảm thấy quá khinh địch.
Hoàng Châu cười lạnh:"Vậy rửa mắt mong chờ đi."
Bạch Phi Tinh còn hùa theo:"Đợi tới ngày ai đó bị vả mặt."
Hai người liền quay lưng bước đi.
Lúc này mọi người lại nhìn về Trình Khải, ông ta có muốn nhận Doãn Mộ Tư vào đoàn xe Hoàng Tước hay không?
Trình Khải tất nhiên nhận ra Doãn Mộ Tư là ai, ông ta kích động nhìn cô hỏi:"Cô vừa nói muốn gia nhập Hoàng Tước."
Cô gái này ông từng gặp ở trường đua cùng Tống Tư Hàn, kỹ thuật rất tốt, còn tốt hơn cả Tống Tư Hàn.
"Trình lão tiền bối, đoàn xe của ông còn nhận không?"
Trình Khải kích động gật đầu:"Nhận, tất nhiên là nhận. Nhưng vì sao?"
Điều kiện và chuyên môn của Doãn Mộ Tư có thể chọn những đoàn xe tốt hơn, nhưng sao lại chọn Hoàng Tước.
"Vì Ngài là anh hùng trong giới đua xe, là niềm kiêu hạo của đất nước, tôi tin nhiều người cũng giống như tôi, không hy vọng Hoàng Tước biến mất."
Sau đó, Doãn Mộ Tư đeo đồ bảo hộ cho Tiểu Vũ, mượn một chiếc xe moto chạy môt vòng đường đua.
Vì là chở Tiểu Vũ nên cô lái rất chậm, bọn người trên khán đài đều hướng mắt theo cô theo dõi.
Phía sau, một chiếc xe moto khác chạy ầm ầm đến, Bạch Phi Tinh vặn ga ầm ầm muốn thách đấu Doãn Mộ Tư.
"Doãn Mộ Tư, có muốn đánh cược không?" - Bạch Phi Tinh thách thức.
Doãn Mộ Tư không muốn để ý đến cô ta.
"Không dám đấu với tôi sao, vậy mà còn dám cao giọng ra oai. Nếu không biết đua xe thì mau cút ra khỏi bãi xe đi, đừng làm mất mặt chổ này."
Tiểu Vũ ngồi phía sau, dùng tay vỗ vỗ sau lưng Doãn Mộ Tư.
Cô cho xe dừng lại, xoay người nhìn Tiểu Vũ phía sau:"Sao vậy, con không khỏe sao?"
Tiểu Vũ lắc đầu, hướng mắt nhìn Bạch Phi Tinh.
"Muốn mẹ xử cô ta."
Tiểu Vũ gật đầu.
Doãn Mộ Tư duỗi tay xoa đầu mái tóc xoăn ngã màu nâu đen, sau đó mới nhìn về phía Bạch Phi Tinh nhếch môi:"Cược cái gì?"
Bạch Phi Tinh khinh địch:"Ai thua chung 10 tỷ."
Cô ta muốn đòi lại 10 tỷ mất hôm trước.
Doãn Mộ Tư phì cười.
Bạch Phi Tinh dùng ánh mắt tràn ngập khiêu khích:"Thế nào, có dám không?"
Đôi môi Doãn Mộ Tư cong lên:"Cô có đủ tiền trả không?"
"Cô." - Bạch Phi Tinh xấu hổ.
"Không sao, tôi thua cho cô 10 tỷ, tôi thắng cô không cần trả tôi 10 tỷ, chỉ cần sau này gặp tôi ở đâu gọi một tiếng bà nội, còn phải đi đường tránh, ngươc lại tôi cũng vậy."
Mọi người bên trong reo vang hô hào cổ vũ cho hai bọn họ.
Từ Oánh đưa Tiểu Vũ vào bên trong, ánh mắt cậu nhóc luôn dán lên người Doãn Mộ Tư.
Sau đó, mọi người chỉ có thể dùng hai từ "thê thảm" để hình dung cuộc thi đấu vừa qua.
Trước mặt Doãn Mộ Tư, Bạch Phi Tinh như một con kiến nhỏ bị nghiền nát, thịt nát xương tan.
Dù sao cũng là tay đua chuyên nghiệp, sao có thể thua thảm hại như vậy.
Nhìn một màn này, mọi người đều cảm thán kỹ thuật của Doãn Mộ Tư, khó trách sao cô ta lại lấy đâu ra sự tự tin như vậy. Ngay cả Hoàng Châu cũng phải học thêm mới so sánh được.
Từ Oánh bế Tiểu Vũ đi xuống đứng bên cạnh Doãn Mộ Tư, hướng về phía Bạch Phi Tinh:"Ngẩn người cái gì, thua đến mất hồn luôn sao, mau gọi Mộ Mộ là bà nội một câu nào."
Đám tay đua xung quanh cũng khích động, ép Bạch Phi Tinh phải gọi Doãn Mộ Tư là bà nội.
Bạch Phi Tinh tức đến đỏ mặt, miệng không thể nào mở nổi hai chữ bà nội.
"Doãn Mộ Tư, cô biết rõ thực lực của bản thân lại đi đấu với Phi Tinh, lại còn cá cược hạ thấp người khác, có gì mà hách dịch." - Hoàng Châu lên tiếng.
"Cô ta tự thách đấu, tự làm tự chịu." - Doãn Mộ Tư khinh bỉ.
"Nhất định là cô muốn dụ dỗ tôi, cô cố tình chạy lỗi trên sân để che đậy kỹ thuật của cô, Doãn Mộ Tư cô thật đê tiện."
"Cô muốn trả đũa chuyện tối hôm qua sao?"
Từ Oánh liền bật cười:"Tôi nhìn thấy quá nhiều trà hoa sen và trà xanh xuất hiện, nhưng đẳng cấp cao như hai người lần đầu tiên thấy, đúng là mặt dày vô sỉ."
Hoàng Châu tức đỏ mắt, Bạch Phi Tinh không kiềm chế được:"Cô gọi ai là trà xanh."
"Chuyện này thật buồn cười, nếu tôi muốn dụ thì sẽ bắt cô cút khỏi giới đua xe này, rõ ràng là cô khiêu thích thách đấu lại thành tôi sai với các người." - Doãn Mộ Tư nói.
Lời này khiến hai cô ả nghẹn họng, tức quá liền xoay người muốn bỏ đi.
"Cô không được đi." - Doãn Mộ Tư hướng về Bạch Phi Tinh nói.
Hoàng Châu tức giận:"Cô còn muốn cái gì?"
Chỉ là không ngờ, rất đông người chặn Bạch Phi Tinh lại, không cho cô ta đi.
"Gọi bà nội đi, có chơi có chịu."
"Không gọi được thì cút khỏi giới đua xe đi."
Bạch Phi Tinh mặt mày tái nhợt không cam lòng nhỏ giọng:"Bà nội."
Từ Oánh khinh bỉ:"Nhỏ quá, không nghe."
Bach Phi Tinh nắm chặt hai tay:"BÀ NỘI."
Doãn Mộ Tư thản nhiên cười lạnh:"Ngoan."
"Sau này mỗi lần gặp đều phải gọi một câu, tránh đi đường vòng, cút xa một chút."
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoàng Châu và Bạch Phi Tinh, Từ Oánh liền vỗ vai Doãn Mộ Tư nói:"Mộ Mộ, không phải cậu còn nấu cơm mang đến cho Lục Vũ Thần sao, chúng ta về thôi."
Mọi người trố mắt nhìn, thì ra tin đồn gia đình bọn họ xích mích là không đúng, tiểu thư như Doãn Mộ Tư tự tay nấu cơm mang cho Lục Vũ Thần, người ta một nhà quá hạnh phúc.
Lên xe, Doãn Mộ Tư xoa đầu Tiểu Vũ, Tiểu Vũ liền mỉm cười đưa số 1 về phía Doãn Mộ Tư, sau đó hôn nhóc một cái, thật quá đáng yêu.
"Mộ Mộ, cậu nhắn cho Lục Vũ Thần nói với anh ta cậu sẽ mang cơm đến đi, tình cảm vợ chồng phải vun đắp một chút…hiểu không?" - Từ Oánh nói.
Doãn Mộ Tư ngẫm nghĩ một chút liền gọi cho Lục Vũ Thần.
Di động vang lên một lúc, đầu bên kia mới vang lên giọng nói lạnh lùng:"Chuyện gì?"
Doãn Mộ Tư như đã quen với độ lạnh này liền nói:"Anh ăn cơm chưa?"
Giọng nói sau vài giây lại vang lên:"Chưa."
"Vậy tôi mang cơm đến cho anh nhé, chúng ta cùng ăn cơm được không, có cả Tiểu Vũ nửa. Hôm nay anh ở Doãn thị hay Lục thị?"
"Doãn thị."
Nói rồi tiếng tắt máy vang lên.
Lục Vũ Thần nhìn bức ảnh ba người được người của Nhất Đường điều tra về Sandy gửi về.
Trong ảnh có ba người: Doãn Mộ Tư, Tống Tư Hàn, Sandy được chụp khá lâu, lúc ấy Doãn Mộ Tư mang gương mặt rất hạnh phúc.
Trong ảnh, Doãn Mộ Tư ôm lấy Tống Tư Hàn mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt lộng lẫy như đá quý, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, đích thị là một thiếu nữ đang sa vào lưới tình.
Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư trong ảnh, nhớ lại gương mặt cô khi đứng trước mặt anh… cảm thấy Doãn Mộ Tư bên cạnh anh thật quá giả tạo, bày ra bộ mặt lấy lòng nhưng không cam tâm.
Hắn lấy điện thoại gọi cho cận vệ:"Hôm nay phu nhân đi đâu?"
Cận vệ đi theo Doãn Mộ Tư liền báo:"Bang chủ, hôm nay sau khi đến nhận xe, Phu nhân đến bãi xe Nam Sơn, đã gia nhập đoàn đua xe Hoàng Tước."
"Đoàn xe Hoàng Tước, là của Trình Khải?" - Lục Vũ Thần nhíu mày.
"Dạ, đúng là ông ta. Đoàn xe Hoàng Tước hiện tại đã suy thoái, với điều kiện của phu nhân nó không phải lựa chọn tốt nhất."
"Được, tiếp tục việc của cậu."
Hừ, Doãn Mộ Tư sẽ không vô cớ gia nhập Hoàng Tước, có lẽ cũng muốn nâng đỡ kẻ bị dòng tộc bỏ rơi.
Năm đó, Doãn Mộ Tư cũng một lòng nâng đỡ Tống Tư Hàn, một kẻ bị dòng tộc họ Tống bỏ rơi.