Yêu Anh, Bang Chủ Ác Ma

Chương 14: 14: Mộ Mộ Muốn Đánh Anh




Lục Vũ Thần cúi đầu nhìn về phía cô, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc nhưng không cho phép lộ ra bên ngoài, thu mắt về chỉ còn sự lạnh nhạt thường ngày.

"Doãn tiểu thư, vừa biết làm tình vừa sạch sẽ, cô thật phong phú."

Doãn Mộ Tư bất chấp tôn nghiêm và cơn đau trên đầu tiếp tục muốn cởi, cô đã làm đến mức này nhưng Lục Vũ Thần cũng không có chút hứng thú để trao đổi, còn muốn dùng lời lẽ của ác ma để khinh khi cô.

"Lục bang chủ, sạch sẽ là sự thật, cái gì không biết đều có thể học."

Lục Vũ Thần đứng lên, dùng bàn tay thon dài trắng mịn sạch sẽ nâng cằm Doãn Mộ Tư để nhìn cô chằm chằm.

Bên dưới là bộ ngực hững hờ tràn đầy gợi cảm, bên trên là đôi môi đỏ mọng ngọt ngào hơi mím lại vì sợ.

"Doãn tiểu thư đúng là làm người khác bất ngờ, còn muốn học cách làm tình?"

"Chỉ cần cứu được ba tôi, cái gì cũng có thể học." - Doãn Mộ Tư cứng gắn đáp.

Với uy lực của Lục Vũ Thần, cô không thể thở nổi, cũng không dám cử động.

"Được, vậy để tôi dạy cô, gái nhà lành."

Doãn Mộ Tư cảm thấy như trời đất sụp đổ trước mắt, đầu óc quay cuồng, thân thể cô bị ném lên bàn làm việc lạnh lẽo không chút ôn nhu.

Lục Vũ Thần nhếch môi cười lạnh nhìn Doãn Mộ Tư gương mắt trắng bệch, không la không khóc, kìm nén cảm xúc nằm trên bàn làm việc dù trước đó đã bị anh khinh khi động chạm.

"Trễ nhất sáng mai ba cô sẽ quay về bệnh viện, còn Doãn thị… tôi sẽ xử lý."

Những đè nặng trong lòng của Doãn Mộ Tư bỗng chốc rơi xuống.

Đại ác ma đã vươn tay.

Thứ mất đi đánh đổi cũng quá xứng đáng.

Doãn Mộ Tư cuộn mình đau đớn, nước mắt không kìm nén mà khóc thành tiếng vang vọng cả căn phòng lạnh lẽo.

Người phụ nữ này đúng là giả tạo. Đập đầu sưng to cũng không khóc, bị anh dày vò động chạm cũng cắn răng chịu đựng… vậy mà khi đạt được mục đích lại khóc, khóc như một kẻ điên.

Lục Vũ Thần mặc kệ Doãn Mộ Tư muốn giả tạo ra sao, lạnh lùng rời khỏi căn phòng lớn.

Ngay lúc cánh cửa phòng đóng lại, cô nghĩ về Tống Tư Hàn, hai năm qua có lẽ anh cũng không quá căm ghét cô, nếu không thì cũng giống như đại ác ma kia không tình không cảm thèm muốn thể xác.

Doãn Mộ Tư mặc lại chiếc váy, soi gương nhìn lại bản thân trong tấm gương lớn… dơ bẩn, cô đã bị vấy bẩn rồi… cô và Tống Tư Hàn mãi mãi không còn chút cơ hội nào nữa.

Rời khỏi biệt phủ Nam Sơn Diamond, lúc này đã hơn nữa đêm nên cũng khó gọi xe.

"Doãn tiểu thư, lên xe đi." - Lục Hân Nghi dừng lại trước mặt cô nói.

Doãn Mộ Tư liền mở cửa bước lên xe của Lục Hân Nghi, lúc này cô chỉ muốn quay về nhà của mình. Dù rất ghét đại ác ma nhưng cô vẫn luôn có cảm giác tin tưởng anh, anh ta nói được chắc chắn làm được.

Mọi gánh nặng trên vai bỗng nhiên từ một câu nói liền quẳng xuống, tâm tình Doãn Mộ Tư liền trống rỗng.

"Chú nhỏ đồng ý giúp cô rồi?" - Lục Hân Nghi vừa lái xe vừa hỏi.



Doãn Mộ Tư gật đầu:"Lục bang chủ đã đồng ý rồi."

"Vậy sao cô không vui vậy, tôi đang đi Hoàng Hạc Các uống rượu, có muốn đi cùng không?" - Lục Hân Nghi nháy mắt.

Doãn Mộ Tư nghĩ lại liền gật đầu, đi uống chút rượu sẽ dễ ngủ hơn…

Hoàng Hạc Các đón chào hai đại mỹ nhân bước vào, mỗi người xinh đẹp mổi vẻ khác nhau.

Doãn Mộ Tư đệ nhất mỹ nhân Nam Sơn nét đẹp á đông kinh diễm.

Lục Hân Nghi, gương mặt lai châu âu khác lạ đầy quyến rũ.

Hai người ngồi vào bàn lớn, rượu pha được chất thành tháp, tiếng nhạc chói tai, mùi rượu và thuốc lá ngập tràn khiên không khí vô cùng ngột ngạt.

Lục Hân Nghi đốt một điếu thuốc lá, sau đó liền đưa cho Doãn Mộ Tư nói lớn vào tai cô:"Thử đi, cô sẽ quên hết những thứ đáng quên."

Quên được sao?

Tống Tư Hàn, mối tình đầu khấc cốt ghi tâm hiện tại đã không còn một chút hy vọng nào nữa.

Doãn Mộ Tư cầm điếu thuốc là, đưa vào miệng hút vào sau đó liền ho sặc sụa, nước mắt cũng tuông ra.

Sau đó, nước mắt cứ theo đà mà tuông xuống.

Từng ly rượu trên tháp được hai cô gái uống vơi dần vơi dần.

Thật lừa người…

Càng uống càng say, hình ảnh của Tống Tư Hàn vẫn in sâu trong đầu Doãn Mộ Tư.

Rượu vào lời ra, vậy mà Doãn Mộ Tư mang hết chuyện của Tống Tư Hàn chôn giấu trong lòng kể với Lục Hân Nghi.

Lục Hân Nghi nghe xong liền đập bàn mắng:"Tra nam."

Đúng là tra nam.

"Mộ Mộ, chúng ta đi đánh chết tra nam tiện nữ kia." - Lục Hân Nghi đập ly rượu xuống bàn tức giận mắng.

Doãn Mộ Tư liền gật đầu đồng ý:"Đi… chúng ta đi tìm bọn chúng tính sổ."

Lúc chiếc xe của Lục Hân Nghi đến trước cửa Tống gia liền bấm còi inh ỏi, cận về nhà họ Tống chạy ra liền nhận ra bên trong là hai nhân vật bọn họ không dám động vào được.

Tống Tư Hàn đang ngủ, nghe tiếng động bên ngoài liền tỉnh giấc bước ra ngoài cửa, nhìn thấy Doãn Mộ Tư liền cảm thấy không vui, rõ ràng mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Hai bên gò má cô đỏ ửng vì say rượu, đêm nay vì đi tiệc cùng Lục Thần Vũ nên cô ăn vận rất đẹp, ung dung quý phái thanh khiết xinh đẹp, trên đầu cô có một vết thương lớn, nhưng Tống Tư Hàn muốn hỏi cũng không tiện hỏi.

Tống Tư Hàn luôn biết Doãn Mộ Tư rất đẹp, nhan sắc không ai có thể sánh bằng, nhưng trong lòng hắn chỉ có Hứa Doanh, sao có thể để cô vào mắt.

"Mộ Tư, nữa đêm em đến đây làm loạn là có ý gì?." - Tống Tư Hàn đứng ở phía xa nhàn nhạt nói.

"Tư Hàn, tại sao… tại sao anh lại từ hôn." - Doãn Mộ Tư không giữ được bình tĩnh liền hét lên:"Anh biết tôi yêu anh hơn cả bản thân tôi, vậy mà anh lại vứt bỏ tôi… Tống Tư Hàn, cuối cùng thì tôi sai chổ nào?"

Doãn Mộ Tư năm đó là một cô gái mười tám tuổi yêu anh sâu đậm, tình yêu non nớt của cô đáng trân trọng, không hề làm sai cái gì.



"Em muốn gì?"

Lục Hân Nghi lấy trên xe một chiếc gậy bóng chày đưa vào tay Doãn Mộ Tư hất mặt nói:"Mộ Mộ muốn đánh anh."

Cận vệ liền nhanh chóng chắn ngang Tống Tư Hàn.

"Đi ra." - Tống Tư Hàn ra lệnh, bọn cận vê cũng quay về vị trí ban đầu.

"Doãn Mộ Tư, nếu em đánh tôi có thể khiến em quên đi tôi thì đánh đi. Đánh xong cả đời đừng phiền tôi nữa."

Lục Hân Nghi liền nói:"Mộ Mộ, còn chần chừ cái gì, đánh hắn rồi cho hắn cút càng xa càng tốt. Đàn ông tốt không cần giữ, đàn ông xấu không thể giữ."

Doãn Mộ Tư nắm chắc chiếc gậy bóng chày, Tống Tư Hàn muốn cô dùng một gậy này để cút đi, cô sao có thể hèn mọn mãi như vậy.

Khi Doãn Mộ Tư tiến gần lại phía Tống Tư Hàn, Lục Hân Nghi liền dùng điện thoại quay lại cảnh này.

"Tống Tư Hàn, tôi muốn đánh anh hai cái… một cái là để kết thúc chuyện của chúng ta… một cái là cho cha tôi đã tin tưởng kẻ phản bội như anh."

"Được." - Tống Tư Hàn gật đầu.

Doãn Mộ Tư vung gậy, đánh vào tay Tống Tư Hàn.

Cô không dùng sức ở gậy đầu tiên, tình yêu hèn mọn này chỉ là nên kết thúc ở đây.

Tống Tư Hàn hơi sừng sờ… vậy mà Doãn Mộ Tư vẫn không nỡ làm anh đau.

Gậy thứ hai là dành cho cha của cô, Doãn Mộ Tư dùng hết sức, ánh mắt tràn ngập oán hận buông xuống.

"Á…á…"

Hứa Doanh từ phía sau chạy đến đỡ đòn cho Tống Tư Hàn rồi ngã xuống đất, ngũ quan xinh đẹp thống khổ nhăn lại như rất đau đớn.

Cô nhìn thấy trên mặt Tống Tư Hàn một nét kinh hoàng, lập tức ôm lấy Hứa Doanh vào lòng.

"Doanh Doanh, em có sao không?"

Hai mắt Hứa Doanh đỏ ửng lên nhìn về phía Doãn Mộ Tư như kẻ có lỗi:" Em tỉnh lại không thấy anh bên cạnh nên đi tìm anh, Tư Hàn… anh vì em mà chịu khổ, em không đành lòng."

Anh ta ôm Hứa Doanh hôn lên trán cô đầy cưng chiều liền nói:"Anh không sao, chỉ cần chúng ta ở bên nhau không ai làm phiền, anh chấp nhận tất cả."

Tống Tư Hàn bế Hứa Doanh muốn đi vào trong nhà, hai gậy cũng đã nhận xong rồi… kết thúc được rồi.

"Tư Hàn."

Tống Tư Hàn nghe tiếng Doãn Mộ Tư phía sau lưng gọi anh, giọng nói thân quen, ngọt ngào mà hai năm nay cô luôn dành cho anh.

"Tư Hàn, chổ này hình như sưng lên rồi, đau lắm." - Hứa Doanh nhíu mày lại, tỏ ra đau đớn thống khổ.

Tống Tư Hàn nhìn thấy vết thương thật sự đỏ ửng lên, giận dữ nhìn về phía Doãn Mộ Tư nói:"Cô còn muốn gì?"

Doãn Mộ Tư nhìn thấy một cảnh tình chàng ý thiếp thì cười lạnh, nhếch môi đáp:"Cũng không có gì quan trọng, tôi sẽ hẹn hò với Lục Vũ Thần của Lục thị và sẽ sớm kết hôn với anh ấy , dù sao trước kia cũng từng là bạn bè, tôi báo với anh một tiếng."