Hôm sau, Lục Vũ Thần đã tự nhốt mình trong phòng làm việc, cũng không đến công ty, đến buổi chiều cũng không rời đi, ngay cả ăn uống cũng không màng tới.
Doãn Mộ Tư lúc này cũng không dám đến gần hắn, chỉ sợ hắn mất bình tĩnh giết cô cho hả giận.
Đến bữa trưa cũng không thấy hắn ra ngoài ăn cơm, Doãn Mộ Tư lo cơm nước cho Tiểu Vũ xong, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đi đến phòng làm việc gõ cửa:"Vũ Thần, tôi có hầm canh gà cho anh, tôi vào được không?"
Bên trong là một mảng yên tĩnh.
Doãn Mộ Tư thấy cửa cũng không khóa, liều mạng đẩy vào.
Cô nhìn thấy người đàn ông toàn thân giống như một tảng băng, không ngừng tỏa khí lạnh, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ:"Ai cho cô vào?"
Doãn Mộ Tư đặt bát canh lên bàn:"Tôi hầm bát canh gà, tôi đút anh nhé."
Ánh mắt Lục Vũ Thần sắc bén, giọng nói mang theo ngữ khí giận dữ:"Ra ngoài."
Doãn Mộ Tư rất muốn an ủi Lục Vũ Thần vài câu, chuyện này xem ra rất đã kích hắn ta, nhưng bộ dạng này của hắn chỉ e cô có nói cái gì cũng không cho vào tai:"Vậy anh ăn một chút đi, tôi ra ngoài."
Cô ra ngoài phòng ngủ, lấy di động ra nhắn mấy câu hủy cuộc hẹn với Hàn Dĩnh và Từ Oánh, hắn ta đang không vui, cô tốt nhất không nên ra ngoài.
Lúc này, Hàn Thương Nguyên liền gọi đến. Doãn Mộ Tư có chút ngạc nhiên, sau đó liền bắt máy.
"Mộ Mộ, có thể ra ngoài không, anh có chút việc muốn cho em xem." - Hàn Thương Nguyên nói.
Doãn Mộ Tư nhướng mày, cảm giác có gì đó không ổn:"Anh Thương Nguyên, hiện em không tiện ra ngoài, có việc gì sao?"
Hàn Thương Nguyên giọng nói đầy chắc chắn:"Mộ Mộ, anh nhận được một số thông tin, chuyện ba em hiện có liên quan đến Lục Vũ Thần, ngay cả cái chết của mẹ em trước kia cũng liên quan đến Lục gia."
Doãn Mộ Tư tiếp nhận thông tin không kịp tiếp thu, sau đó ngẩn ngơ:"Anh Thương Nguyên, anh có bằng chứng không."
Lục gia, Lục Vũ Thần… trước kia cô chưa từng nghe ba cô nhắc đến?
Sau này Doãn gia gặp chuyện, cô chạy đến tìm Lục Vũ Thần cầu xin hắn giúp, nhưng anh Thương Nguyên cũng không có lý do lừa gạt cô.
"Ngày trước, Tống Tư Hàn tìm kiếm Hứa Doanh bao nhiêu lâu cũng không có thông tin, cha của Tống Tư Hàn còn ngụy tạo bằng chứng Hứa Doanh đã chết nên hắn mới cho em ngày cưới, theo kết quả điều tra chính Lục Vũ Thần đã tìm thấy Hứa Doanh tạo ra chỉ điểm cho Tống Tư Hàn trước ngày cưới của em để hắn ta từ hôn, bức Doãn gia đến đường cùng."
Doãn Mộ Tư hai tay siết lại, bán tín bán nghi.
"Còn việc của mẹ em? Lúc đó Lục Vũ Thần mới 12 tuổi, sao có thể liên quan đến anh ấy?"
Tống Tư Hàn đáp:"Em quên người đó là ai sao Mộ Mộ, Lục Vũ Thần năm mười hai tuổi không như một đứa trẻ mười hai tuổi bình thường. Chính hắn là kẻ đã cho người tông vào mẹ em năm đó, khiến mẹ em phải sinh non, mất máu mà chết."
Doãn Mộ Tư ngồi bệt lên giường ngủ, cô không dám tin.
"Em muốn bằng chứng?"
Hàn Thương Nguyên nhìn thông tin điều tra được, anh biết Doãn Mộ Tư khó chấp nhận:"Mộ Mộ, đây là thông tin anh nhận được, anh báo với em để cẩn thận đề phòng Lục Vũ Thần. Anh đang thu thập bằng chứng, nhưng anh vẫn muốn cho em biết, em phải cẩn trọng với Lục Vũ Thần, hắn ta quá nguy hiểm, lời đồn đại về hắn không phải là không có căn cứ."
Doãn Mộ Tư nhìn về cánh cửa phòng làm việc đóng chặt, bản thân cô phải thật lý trí, khi nào không có bằng chứng, cô không thể đổ tội cho hắn.
"Anh Thương Nguyên, chuyện này quá bất ngờ, cảm ơn anh… em sẽ cho người điều tra thêm, khi nào có thông tin gì, anh hãy báo với em."
"Được."
Doãn Mộ Tư tắt điện thoại, nằm trên giường trân trân nhìn lên trần nhà, xung quanh trống rỗng.
"Giúp tôi điều tra một số việc."
Doãn Mộ Tư nhắn cho một thân tín của Doãn Sâm, ông ta là một thám tử có tiếng trong giới.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ, mấy ngày này xảy ra quá nhiều việc, cô mở cửa phòng Tiểu Vũ bước vào.
Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang ngủ, lại nghĩ đến Lâm Y Đình hôm nay dùng ánh mắt luyến tiếc nhìn Lục Vũ Thần rời khỏi phòng, Doãn Mộ Tư cảm thấy khó chịu trong lòng, cuối cùng Lục Vũ Thần và cô ta là quan hệ gì?
Cô ngồi trong phòng Tiểu Bảo một lúc lâu, nghĩ về những lời anh Thương Nguyên nói, nếu đó là sự thật thì cô phải đối với Lục Vũ Thần làm sao?
Một lúc sau, Doãn Mộ Tư vừa rời khỏi phòng Tiểu Vũ thì điện thoại lại đột nhiên reo lên.
Là một số lạ.
Doạn Mộ Tư do dự một chút, sau đó bắt máy.
"Mộ Mộ."
Quả nhiên là Tống Tư Hàn.
Doãn Mộ Tư muốn cúp máy, nhưng lúc này Tống Tư Hàn lại nói:"Mộ Mộ, Doãn Danh vượt ngục rồi."
Doãn Mộ Tư siết chặt điện thoại:"Khi nào?"
Lục Vũ Thần xuống tay tàn độc, đá ông ta ra khỏi Doãn thị, chiếm hết cổ phần tài sản từ tay ông ta. Con người Doãn Danh làm việc không có tính người, chỉ sợ đấu không lại Lục Vũ Thần sẽ phát điên lên mà tìm cô và cha cô điên cuồng trả thù.
Dạo gần đây Tống Tư Hàn vẫn luôm cho người điều tra chuyện trước sau của Doãn Mộ Tư nên thông tin nắm rất nhạy bén.
Tống Tư Hàn trầm giọng:"Sáng hôm nay, còn có tin con trai của hắn là Doãn Tu Thành đã trở về nhưng không lộ bất cứ tin tức nào. Hiện tại hai cha con Doan Danh không rõ tung tích, anh rất lo cho an toàn của em và bác Doãn, anh sẽ cho thêm cận vệ của Tống gia theo em và đến bệnh viện bảo vệ."
Doãn Mộ Tư không chút do dự cự tuyệt:"Không cần, chuyện này tôi đã có Lục Vũ Thần thu xếp."
Tống Tư Hàn kiên trì:"Chuyện này bắt nguồn là do anh, anh có trách nhiệm bảo vệ em và cha."
"Tôi nói là không cần." -Giọng Doãn Mộ Tư buồn bực, trong giọng nói tràn đầy tức giận:"Việc của gia đình tôi không liên quan đến anh."
Nói xong cô lập tức tắt máy, đi về phía phòng ngủ. Doãn Danh vừa tham lam vừa điên cuồng thèm khát Doãn thị, nay lại có Doãn Tu Thành trở về giúp sức. Loại người nguy hiểm như bọn chúng, cô tuyệt đối không để hắn một lần nữa hại cha cô.
Cô bước đến gõ cửa phòng làm việc mấy lần, bên trong vẫn không đáp lại, Doãn Mộ Tư trong lòng nóng nảy, trực tiếp đẩy cửa vào.
Bên trong phòng làm việc, Lục Vũ Thần vẫn dùng gương mặt lạnh lùng, không nhìn cô:"Ra ngoài."
Doãn Mộ Tư lo lắng cho an toàn của Doãn Sâm liền mạnh dạng bước tới, bát canh gà đã nguội vẫn không hề được động tới, tư thế của Lục Vũ Thần cũng không có chút thay đổi.
Có thể thấy chuyện đêm qua đã giáng một đòn mạnh mẽ vào Lục Vũ Thần.
Doãn Mộ Tư rụt rè:"Vũ Thần, tôi có chuyện gấp muốn nói."
Lục Vũ Thần quơ tay lên không trung, tiếp cận chén canh gà bên cạnh, hất xuống đất vỡ nát văng tung tóe:"Cút ra ngoài."
Doãn Mộ Tư như nghẹn ở cổ họng, muốn mắng cũng không dám mắng, muốn nói cái gì cũng không dám nói, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, gương mặt đỏ bừng, hơi thở khó nhọc.
Cô nhớ tới vết thương trên tay anh ta liền nói:"Anh bị sốt?"
Cả đêm hôm qua hắn đã tư nhốt mình, không ăn không uống cũng không thay băng, vết thương không hề nhỏ, không phát sốt mới lạ.
Ánh mắt Lục Vũ Thần hướng về phía Doãn Mô Tư lạnh buốt:"Tôi nói cô cút ra ngoài."
Doãn Mộ Tư cảm nhận được giờ phút này Lục Vũ Thần giống như một con nhím bị bỏ rơi đầy vết thương. Hắn luôn tự vệ, sợ hãi tất cả mọi thứ đến gần hắn đều muốn tổn thương hắn.
Hắn hiện tại chỉ muốn tự mình dằn xéo chịu đựng, tuyệt đối không cho cô tiếp cận, nhưng hiện hắn đang bị sốt, cô không thể không quản. truyện kiếm hiệp hay
Cô liền chạy ra ngoài, mang tủ thuốc đi vào, mặc kệ sự tức giận của hắn, mặc kệ sắc mặt của Lục Vũ Thần đáng sợ ra sao, liền nhanh chóng đưa thuốc hạ sốt và nước mang tới.
Lục Vũ Thần cực kì bài xích:"Mang đi chỗ khác, tôi không cần."
Doãn Mộ Tư tức giận:"Dù anh có giận có hận đến thế nào thì cũng không thể xem thường bản thân mình được, hiện tại đã phát sốt như vậy nhất định phải uống thuốc, không cầm ly được tôi đút cho anh."
Lục Vũ Thần cắn răng chịu đựng cơn đau, toàn thân nóng lạnh, cổ họng khàn khàn, lời nói ra cũng khó khăn:"Doãn Mộ Tư, có phải gần đây tôi nuông chiều cô nên cô đã quá lớn gan, cô cho rằng tôi sẽ không thể làm gì cô sao?"
"Muốn làm cái gì thì cũng phải khỏe lại mới làm được, mau uống thuốc đi, tôi giúp anh xem vết thương."
Doãn Mộ Tư trừng mắt nhìn hắn giống như mẹ ép con trai uống thuốc, nếu còn lỳ lợm cô còn muốn đè anh ta ra nhét thuốc vào.
Ánh mắt Lục Vũ Thần nhìn cô chăm chăm một lúc, sau đó mới há miệng uống thuốc.
Nhìn thấy viên thuốc nuốt xuống Doãn Mộ Tư mới có chút an tâm, sau đó đi tới mở vết thương ra, vừa mở vừa lải nhải:"Anh xem anh bị thương vì tôi, lại còn bị sốt nữa khiến tôi cảm thấy có lỗi ra sao, lại còn rất đau lòng nữa. Vết thương này không nhẹ đâu, anh không ăn không uống cả ngày, anh tính không muốn sống sao, tôi còn trẻ lắm, chưa muốn làm quả phụ đâu."
Nghe những lời lải nhải kia, Lục Vũ Thần cũng buông bỏ cảnh giác, mệt mỏi tựa vào ghế nhắm mắt lại, mặc cho cô muốn làm gì làm.
Bên trong vết thương đã sưng lên, chân mày Doãn Mộ Tư nhíu lại:"Vết thương nhiễm trùng rồi, tôi đưa anh đi bệnh viện."
"Không đi."
"Vậy tôi gọi bác sĩ đến."
"Không cho phép."
Doãn Mộ Tư giọng nói đầy sự ra lệnh:"Lần này tôi làm chủ."