Yên Yên Lục Trần

Chương 2




5

Tiếng điện thoại đổ chuông đã thu đã thu hút sự chú ý của tôi.

Vì vậy tôi đã bỏ lỡ tiếng thở phào nhẹ nhõm gần như không thể nghe thấy của anh cảnh sát đẹp trai trước mặt.

Hết chuông rồi mà vẫn không có ai nghe làm tôi cảm thấy có chuyện chẳng lành.

Tôi gọi lại và bị cúp trong một giây.

Vào lúc đó, đầu óc thường không mấy sáng suốt của tôi ngay lập tức nhảy số rất nhanh.

Trước khi bên kia tắt máy, tôi đã gửi một tin nhắn với tốc độ cực nhanh.

– Tôi là cảnh sát, trực thuộc chi nhánh XX của quận Triều Dương.

Giây tiếp theo, có một cuộc gọi đến.

Giọng nói nửa tin nửa ngờ của một người đàn ông vang lên.

“Đồng chí, tôi nhặt được điện thoại này. Cậu là… cảnh sát?”

Tôi áp điện thoại vào tai anh, nháy mắt với anh, dùng khẩu hình nói.

“Điện – thoại – của – tôi.”

Anh sững sờ một giây, vành tai bị tôi áp điện thoại thì ửng đỏ lên nhưng giọng nói của anh lại rất… cảnh sát.

“Đồng chí, phiền anh mang chiếc điện thoại này đến chi nhánh XX của quận Triều Dương, tôi chờ anh ở cục.”

Đời này tôi chưa bao giờ tưởng tượng được một ngày có người giây trước còn đang muốn lấy điện thoại của tôi làm của riêng mà giây sau đã ngoan ngoãn chạy hai cây số để trả điện thoại cho tôi.

Vẻ mặt của anh cảnh sát rất nghiêm túc.

“Cảm ơn đồng chí, anh đúng là công dân tốt nhiệt tình.”

“Công dân tốt nhiệt tình” gật đầu gượng cười, hắn ta quay người rồi chạy đi nhanh như chớp.

Thân hình của người trước mắt tôi vốn đã cao lớn trong nháy mắt càng cao thêm, cảnh sát nhân dân có khác!

Đúng là lời nói của anh còn hữu dụng hơn là đi khai sáng!

6

Gần đây tôi rất nổi tiếng ở trường.

Nguyên nhân là vào ngày chia tay, tôi đã chỉ tay vào thẳng mặt Tống Ngôn ở tầng một căng tin phía Tây và chửi: “Đồ khốn, anh sẽ gặp quả báo!”

Ba tháng sau, Tống Ngôn gặp quả báo thật.

Anh ta không chỉ bị người ta đánh đến mức mặt mũi bầm dập mà còn bị gãy một chân, anh ta sẽ không thể đi lại ít nhất nửa năm.

Vì vậy, một nhóm chị em ruột thừa đã tranh nhau đến ký túc xá của tôi, cầu xin miệng quạ của tôi khai sáng cho bạn trai cũ của họ.

???

Nhân lúc họ đánh nhau tranh chỗ, tôi cúi mình dưới hàng chục “cửu âm bạch cốt trảo” chằng chịt, khom lưng bò từ trong góc ra khỏi cửa.

Không thể quay về ký túc xá, tôi chỉ có thể tìm một quán nướng ven đường ăn vài ba miếng thịt nướng để xoa dịu tâm hồn bị tổn thương.

Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi là yêu tên cặn bã Tống Ngôn, thứ hai là khi nhìn thấy một băng nhóm đến thu phí bảo kê mà tôi không bỏ chạy ngay lập tức chỉ vì tiếc cánh gà vừa mới cắn được hai miếng.

Cũng vì ngồi thêm vài giây, tôi đã vào cục cảnh sát chung với nhóm bảo kê đó.

Trong hàng ngũ những người đàn ông cao to và xăm trổ đầy mình, tôi gầy bé đứng giữa họ cứ như hạc giữa bầy gà vậy, vô cùng nổi bật.

Nhóm người này vẫn chen lấn xô đẩy khi vào đồn, cảnh sát mặt chữ điền đang ngồi trước bàn hội nghị gõ bàn một cái, nói:

“Đây là cái chợ đấy à! Đứng nghiêm cho tôi!”

Anh ấy gõ bút vào cuốn sổ trên tay.

“Nói mau, sao mấy người lại đánh nhau?”

Thực tế là hai nhóm bảo kê cùng đến đòi tiền một nhà mà không chịu nhường nhau nên mới đánh nhau.

Nhưng không ai trong số họ muốn “gánh tội” nên tìm cách lấy lỗi “gây rối trật tự công cộng” để qua cửa.

Thế là hai tên mặt mũi dữ tợn đứng hai bên trái phải của tôi cùng vươn tay ra kẹp tôi vào nách.

Bên trái nhanh tay hơn: “Tại hắn cướp vợ tôi!”

Tay của người bên phải túm phải không khí nhưng lại nhanh miệng nói:

“Đúng đúng, là do tôi vừa ý vợ hắn! À không, là chúng tôi cùng vừa ý cô ấy!”

Tôi, người đang bị kẹp ở nách, phải đối diện với ánh mắt của hai anh cảnh sát trẻ tuổi cách đó vài ba bước.

Anh cảnh sát đẹp trai có hàng mi dài nhíu mày, bước tới dùng gậy gõ vào bàn tay to của tên bảo kê nọ.

“Đừng có mà động tay động chân.”

Anh cảnh sát bên cạnh cũng nhíu mày nhìn chằm chằm tôi một lúc, cuối cùng khi nhận ra thì lập tức vỗ đùi.

“Cô là người thuê người đánh chồng tuần trước đúng không! Sao mới có một tuần mà cô đã có chồng mới rồi!”

Mặt tôi tái mét.

Trước sự chứng kiến ​​của tất cả cảnh sát ở chi nhánh XX quận Triều Dương, Khúc Phi Yên tôi tuần trước đã thuê người để đánh chồng cũ của mình, tuần này thì chồng mới và người tình của tôi đã gây hấn với nhau để tranh giành tôi.

Lúc nãy người đàn ông vạm vỡ nào đó giơ chai bia lên sao không vung xuống đầu tôi cho xong nhỉ?

7

May mắn được những người dân nhiệt tình ở Triều Dương làm chứng, tội ác của mấy kẻ ác đã được xác nhận, cái nồi phân trên đầu tôi cũng được lấy xuống.

Anh cảnh sát vừa nãy vỗ đùi cầm mũ che mặt đi nhanh qua, đẩy anh cảnh sát đẹp trai về phía tôi.

“Cô gái nhỏ bị dọa sợ rồi kìa, cậu mau đến an ủi người ta đi.”

Trong vòng năm ngày mà tôi vào đồn cảnh sát đến hai lần, mà đều bị người này chứng kiến, căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách dưới chân tôi sắp được tôi đào thành bốn phòng ngủ ba phòng khách rồi.

Trông anh cũng hơi xấu hổ.

“Đồng chí…”

Chợt bụng tôi réo “ọc…” rõ to, vậy là căn hộ bốn phòng ngủ ba phòng khách dưới chân đã không thể phá nổi nữa rồi.

Tôi khóc không ra nước mắt, đều tại tên xấu kia, tôi chưa ăn xong cánh gà đã bị anh ta kéo vào cục cảnh sát rồi!

Anh hơi sững sờ, giữa lông mày hiện lên vài phần ý cười.

“Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn.”

8

Anh cảnh sát đẹp trai đưa tôi tới nhà hàng rất cao cấp, chị gái lễ tân ở cửa cười rất ngọt ngào.

Nhưng sau khi liếc nhìn giá cả đồ ăn trên thực đơn, tôi kéo anh tới một quán ăn bên đường.

Tôi nhanh chóng gọi món, vừa lau đi lớp dầu nhiều năm bám trên mặt bàn vừa lảm nhảm.

“Anh chưa cưới vợ hả bro? Sao mà anh tiêu hoang thế!”

Tôi hất cằm chỉ vào bàn bên cạnh.

“Một khay đồ ăn to ở đây chưa bằng giá một món ở nhà hàng kia nữa!”

Anh cảnh sát đẹp trai nhếch môi cười, gương mặt anh rất anh tuấn, nụ cười của anh vừa có phần ngông cuồng vừa cương nghị.

Má lúm đồng tiền ở hai bên hơi hiện lên, lộ ra khí chất trẻ trung hiếm thấy trên gương mặt trưởng thành của anh.

Kết hợp với bộ đồng phục cảnh sát trên người, đẹp trai đến mức khiến tôi suýt chảy máu mũi.

Nhưng tôi luôn cảm thấy… người trước mặt này lúc cười và lúc không cười là hai con người hoàn toàn khác nhau.

9

Mỹ nữ xinh đẹp ăn rất ngon, tôi không chỉ ăn hết một đĩa thịt nướng mà còn uống hết năm chai bia.

Anh cảnh sát đẹp trai không ngăn tôi lại, anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi uống hết chai này đến chai khác bằng đôi mắt đẹp như tranh vẽ.

Tôi vốn đã không giỏi uống rượu, người trước mặt tôi nhanh chóng nhòe đi.

“Anh đẹp trai, anh tên gì?”

“Lục Trần.”

“Anh đẹp trai, tôi thất tình rồi.”

Người đối diện im lặng một lát: “Ừ.”

“Tên cặn bã đó… Đã phá vỡ những ảo tưởng đẹp đẽ về tình yêu trong sáng của tôi!”

Tôi hơi uất ức.

“Đó là mối tình đầu của tôi đấy!”

Tôi nghiến răng, lúc trước tôi bị cứt che mắt mà, chỉ thấy khí phách tuổi trẻ của “kỵ mã ỷ tả kiều” mà không nhìn thấy phong lưu “mãn lầu hồng tụ chiêu”* của tên Tống Ngôn đó chứ.

*Đoạn này được trích từ bài Bồ Tát Man Kỳ 4 của Vi Trang. Dịch nghĩa: Cưỡi ngựa lên, đứng tựa vào chiếc cầu nghiêng nghiêng/ Đầy lầu những tay áo hồng vẫy gọi.

Một cốc nước được đưa đến trước mặt tôi, tôi dùng sức lắc đầu mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ người trước mặt.

Ánh đèn màu cam trong mắt anh trông như những tia pháo hoa, vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc.

“Sẽ có người tốt hơn.”

Tôi cảm thấy như có dòng nước ấm chảy vào trong tim, hơi men bắt đầu dâng lên, mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ, một giây sau tôi đã mất ý thức.