Yến Yến Chi Dao - Qua Chi Chi

Chương 11




Vào mùa đông, kinh đô trở thành một hang động băng cực kỳ lớn, gần như tất cả các con sông đều bị đóng băng.
Gần đây cá ngoài trù phòng mang tới không được tươi ngon cho lắm, nên mấy ngày nay Dao Dao ngay cả đũa cũng không muốn động.
Sau khi luyện binh xong, ta vội đến dòng sông dưới chân núi Đại Mang và đập bể sông băng suốt một ngày mới câu được vài con cá tươi.
Sau đó ta hớn hở trở về phủ, và lập tức phân phó trù phòng chưng nó lên để bồi bổ thân thể cho phu nhân ta.
Vào ban đêm, ta, người chưa từng phát sốt trong hơn mười mấy năm, lại thực sự bắt đầu nóng đến mơ mơ màng màng.
Ta nghe thấy bên tai có vài tiếng xì xào, là giọng của Dao Dao, nhưng dường như ta không thể tỉnh lại được, càng lúc càng chìm sâu vào trong đó.
Ngày trước, lúc còn ở biên tái (*), ta cũng thường mơ thấy nàng, thấy nàng ở trong một đám người nho nhỏ bảy tám tuổi, dáng người thanh mảnh, yểu điệu.
(*): 边塞 [biānsài]: chốt hiểm yếu ở vùng biên cương.
Chỉ có duy nhất lần này, giấc mộng mà ta trải qua vô cùng chân thật.
1.
Ta nhìn xuống tay chân của mình, hoảng hốt tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với ta vậy?
Trong lúc còn đang vội vàng tìm Dao Dao, bên ngoài xe ngựa đã truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết.
"Coi chừng! Ngươi mau tránh ra!".
Ta nhảy ra khỏi xe ngựa và nhìn thấy huy hiệu của xe ngựa Thẩm phủ, lúc này ta mới nhớ tới, đây là năm Nguyên Thuận thứ mười sáu, cũng là lần gặp mặt đầu tiên của ta và nàng.
Mắt thấy một chiếc xe ngựa từ đối diện nhanh như bay chạy tới, sắp làm cho tiểu khất cái (người ăn xin) ngã xuống đất.
Ta vừa định đi xuống kéo hắn lên, thì một giọng nói non nớt từ trong xe ngựa của Thẩm phủ đã truyền đến: “A Đại, mau đi cứu người!”.
Gã thị vệ như một con chim ưng nâng đứa trẻ trên mặt đất lên và đặt nó sang một bên, ta thừa dịp dừng chiếc xe ngựa đang điên cuồng lại để nó không va chạm vào người khác nữa.
Từ nhỏ ta đã học võ, cho nên với ta mà nói việc này cũng không phải là khó khăn gì.
Tuy nhiên, một cái đầu đột nhiên ló ra từ trong xe ngựa của Thẩm phủ, lộ ra một khuôn mặt tròn tròn, trắng nõn xinh xắn, giữa hai lông mày điểm xuyết một bông hoa nhỏ.
Nàng mở to đôi mắt tròn xoe khen ngợi ta: “Ca ca thật lợi hại, ca ca là ai thế?".
Ta mất tự nhiên mà chạm tay loạn xạ vào chân mình, chưa kịp trả lời thì nàng đã xuống xe và đi về phía tiểu khất cái.
Chỉ thấy nàng ngồi xổm xuống, chiếc áo choàng màu đỏ cũng thả xuống trên mặt đất, nàng hỏi đối phương: “Ngươi có sao không thế?".
Tiểu khất cái kia ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn rất sáng, thân hình thoạt nhìn có vẻ gầy yếu, mím môi lắc đầu.
Ta dè dặt đến gần nàng, lúc này nàng mới chú ý đến ta, vui vẻ nói: “Ngươi phải cảm tạ tiểu ca ca này đấy, là tiểu ca ca đã cứu ngươi".
Bên kia liếc nhìn ta một cái rồi cúi đầu hành lễ với hai người chúng ta.
Ta cũng không để ý lắm, chẳng qua người nọ chỉ là một tiểu khất cái trên đường mà thôi.
Ta cũng nhân cơ hội đó bạo dạn nói cho nàng biết tên của mình, nàng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm ta: "Trông huynh thật là đẹp mắt đó, huynh, huynh là con cháu nhà ai thế? Để ta nói với cha ta tới cửa đề thân (cầu hôn)".
Có nữ tử nào lại tới cửa đề thân bao giờ kia chứ? Ta còn chưa kịp cười, nàng đã vội vàng lên xe ngựa lấy tín vật đưa cho ta.
Kết quả là nàng vừa mới đứng dậy, làn váy xinh đẹp đã bị người túm lại, tên tiểu khất cái cúi đầu nói: “Xin tiểu thư đem tiền đưa lại cho ta".
Ta nghe không rõ, phỏng chừng nàng cũng không nghe rõ, còn tưởng đối phương muốn đòi tiền, nên nàng đã lệnh cho gia nô đưa hắn một chút ngân lượng.
Trước khi đi, ta ngoái đầu nhìn đứa trẻ đó, không hiểu sao lại cảm thấy nó rất quen thuộc, nhưng cảm xúc trong mộng dao động lúc nhẹ lúc nặng, cho nên thoáng cái ta đã quên mất chuyện này.
2.
Ta còn không kịp lên xe ngựa, và vẫn còn chưa lấy được tín vật mà nàng định đưa cho ta.
Cảnh tượng trước mắt lại đột nhiên đảo lộn như một vòng xoáy, lúc ta mở mắt ra lần nữa thì đã thấy bố cục trước mắt là gian phòng mà ta đã ở mấy chục năm nay.
Ta nhớ rằng đây là năm Nguyên Thuận thứ hai mươi, và còn vài ngày nữa ta sẽ phụng mệnh xuất chinh trong ba năm.
Từ năm Nguyên Thuận thứ mười sáu đến năm thứ hai mươi mốt, ta không có cơ hội nào để gặp được nàng nữa, Thẩm đại nhân quản nàng rất nghiêm, có mấy lần ta trèo tường đều bị ông ấy phát hiện được, ông ấy nổi giận đùng đùng nhấc ta về nhà ta, sau đó ta bị cha ta đánh mấy bản (tấm ván).
Mỗi một lần ta trèo tường đều sẽ phải lần lượt chịu mấy bản, nhưng ta lại thấy thích thú với điều đó.
Về sau, các bức tường trong Thẩm phủ càng ngày càng được xây cao hơn.
Ta cũng không biết liệu nàng có còn nhớ ta hay không nữa.
Ta cũng nghe nói rằng gần đây nàng bị bệnh nặng, ta cũng không biết nàng ấy đã khỏe hơn chưa.
Cũng đã đến ngày ta phải xuất chinh, vì vậy ta đã nhờ tiểu sai vặt giúp ta truyền tin cho nàng, nói với nàng hãy chờ ta quay lại.
Chờ ta dọn sạch biên ải, chờ ta kết thúc chiến loạn ta sẽ quay lại lấy nàng.
Đáng tiếc, lúc ta quay lại thì nàng đã hoàn toàn không nhớ rõ ta là ai nữa rồi.
Sau lại nghe nói năm Nguyên Thuận thứ hai mươi mốt nàng bị một trận bệnh nặng, sốt cả mấy ngày liền, nên chuyện xưa cũng không nhớ rõ nữa.
Ta cứ nghĩ rằng nàng không nhớ cũng không sao, nếu đã muốn quấn lấy nàng thì cũng nên để lại chút ấn tượng mới tốt, còn nếu không được thì ta sẽ làm quen với nàng lại từ đầu vậy.
Tuy nhiên, khi ta quay lại thì tất cả đã quá muộn. Ta đã nhìn thấy phu quân của nàng, hắn trông thật sạch sẽ, tuấn mỹ.
Không giống như ta, hai tay đều là m.áu tươi, khắp người đều là nhân mạng.
Có lẽ nàng vốn thích những người sạch sẽ và tốt đẹp như vậy.
Khi hai người họ thành thân, ta đã đào một vò rượu từ dưới gốc cây ở hậu viện Hầu phủ.
Năm ấy khi ta tám tuổi, ta nói với mẫu thân rằng ta đã gặp một người mà ta yêu thích, và mẫu thân đã cùng ta chôn vò rượu này xuống đất.
Nương nói với ta, chờ đến ngày ta thành thân, nương sẽ đem rượu này lên cao đường (cha mẹ, hội trường lớn), xa kính thiên địa, sau đó ta sẽ cùng ái nhân châm rượu.
Hiện giờ, nó có thể tăng thêm phần rực rỡ cho buổi đại hôn, cũng xem như không phụ một lần ở trong nơi lòng đất tối tăm này.
Số rượu này về sau lại vào xe rượu của Cố phủ, về phần nó có tới được nơi đó hay không ta cũng không thể nào biết rõ được.
3.
Sau này, chiến loạn ở biên thùy lại nổ ra.
Trước khi đi, ta đã tham dự một màn cung yến kia, và ta đã vượt quá bổn phận mà nhìn nàng rất lâu ở hồ Kim Lân.
Vào năm Nguyên Thuận thứ hai mươi mốt ở vùng biên tái (*) kia, lòng ta tràn đầy vui sướng chờ mong ngày được trở về và lấy được nữ nhân ta yêu.
Vào năm Nguyên Thuận thứ hai mươi bảy ở vùng biên tái, ta đột nhiên giống như một con sói cô độc không vương không vấn điều gì nữa, lang thang vô định trong đại mạc mênh mông, hoang vắng.
Khi lưỡi lê của địch nhân găm vào trong ngực, bỗng dưng ta lại nghĩ đến nàng, một nữ tử sáng như trăng ở nơi bầu trời xa kia.
Khi ta gần như nghĩ rằng mình sắp phải bỏ mạng ở nơi này thì ta lại cảm thấy rất hối hận, hối hận vì ta không thể nói thêm lời nào với nàng nữa.
Vài năm sau, biên cương được bình định trở lại, một trận này đã đánh cho đám người Đột Quyết không dám bén mảng xâm chiếm nước ta trong hơn vài chục năm.
Ta vội vàng trở về kinh, trên đường về ta đã nghĩ hay là ta cứ làm tri kỉ với phu quân của nàng đi, tuy rằng ta rất ghen tị và cũng rất chán ghét hắn.
Ngần ấy năm rồi, nàng có lẽ cũng đã sinh con rồi, nhưng không biết là nam hay nữ đây.
Ta đã chọn rất nhiều lễ vật từ biên cương cùng trở về, đến lúc đó ta sẽ tặng cho mỗi đại thần có con trong triều một phần, và cũng có thể đưa đến nhà nàng rồi.
Sau này, ta luôn nghĩ, tại sao ngày ấy ta không sớm trở về, mau trở về một chút thôi, chỉ một chút thôi?
4.
M.áu của Thẩm phủ thấm ướt cả một con phố dài, ta còn chưa kịp điều tra, vó ngựa đã giơ cao, ta vội vàng thúc ngựa băng qua mặt đất đầy m.áu loãng kia.
Cố phủ nằm ở góc phố Vĩnh An phía tây bắc đang bốc cháy dữ dội, ta không dám đánh cược rằng nàng không ở trong đám cháy, vì vậy ta chỉ có thể liều mạng thúc ngựa lao điên cuồng về hướng đó.
Bất cứ ai dám cả gan ngăn cản ta vào Cố phủ đều sẽ trở thành vong hồn dưới đao của ta.
Khi ta với đôi mắt đỏ hoe thuận lợi xông vào nội trạch của Cố phủ, thì mọi thứ dường như đã hoàn toàn biến mất thật rồi.
Ngọn lửa bùng cháy đã thiêu rụi toàn bộ gian phòng và biến nó thành một đống hỗn độn trên đất.
Tỳ nữ của nàng là một người câm điếc, bị người đánh bất tỉnh trên mặt đất lúc này mới tỉnh lại, ta hỏi Thẩm Dao ở đâu, nàng có ở đây hay không.
Nàng ta không thể nói được gì, nàng chỉ biết dập đầu trước ngọn lửa với đôi mắt đẫm lệ.
Ta lao vào đống tro tàn của ngọn lửa, luồn tay qua đó, tóc và cả da thịt ta đều bị ngọn lửa nuốt chửng.
Cuối cùng trong góc phòng đó, ta cũng đã tìm được nàng rồi.
Nhưng mà, nàng không mở mắt nữa, giống như một con búp bê rách nát sẽ không bao giờ cử động nữa.
Trước đây nàng rất yêu sự sạch sẽ, nhưng tàn tro của trận đại hỏa đã làm nàng có chút bẩn rồi, ta làm ướt khăn che mặt và cẩn thận lau đi những bụi tro kia.
Miễn là có ta ở đây, nàng sẽ luôn là một tiểu nương tử sạch sẽ và xinh đẹp nhất.
Ta nâng niu trân quý nàng như như trăng trên trời, nàng vốn nên bay lượn trên chín tầng mây, nhưng lại bị một trận đại hỏa này vây khốn ở hậu viện Cố phủ.
Hư hư thực thực, như mộng huyễn, ta dường như đặt mình ở trong đó, cũng lại giống như một người ngoài cuộc.
Ta lơ lửng giữa không trung, nhìn chính mình ở trước ngọn lửa hừng hực, ôm ngực ngồi xổm trên mặt đất nôn ra m.áu, nhất thời, ta cũng không xác định được đây rốt cuộc là mộng cảnh hay là hiện thực được nữa.
Ta sững sờ nhìn theo, cầm lấy thanh đao dưới đất lên định ché.m về phía người ở đằng sau, đó cũng chính là phu quân của Thẩm Dao.
Sắc mặt kia của ta như sát quỷ, túm lấy đối phương hỏi: "Tại sao? Ngươi là phu quân của nàng mà, sao ngươi lại g.iết nàng?! Cả Thẩm gia cũng là do ngươi làm?!".
Phu quân của nàng buông hai tay xuống và trả lời: "Ngươi động thủ đi, giế.t ta cũng tốt, ta sẽ bầu bạn cùng nàng ấy, ta sợ nàng ấy sẽ cô đơn".
Ta đạp lên tứ chi của hắn, lạnh lẽo nói: "Ngươi không xứng, ngươi phải giữ lấy cái mạng sống ti tiện, hèn hạ này của ngươi, đợi đến khi nào ta tìm được cách, ta sẽ lập tức lấy mạng của ngươi đế tế cho nàng!".
Tế nàng! G.iết hắn!
Ta tuyệt vọng gào thét giữa không trung, xé rách cảm giác trói buộc càng ngày càng nặng nề trong lòng mình, ta hận không thể xông vào xé nát hắn thành từng mảnh vụn.