Mỗi triều đình đều được xây dựng lên và chống đỡ bằng một hệ thống trong đó có hai đảng phái đó là quan văn và quan võ. Quan văn đảm nhận trọng trách đưa ra ý kiến, cùng xử lý chính sự cùng hoàng thượng, giữ gìn những giá trị về mặt văn hóa… Còn quan võ là những người đứng ra bảo vệ biên cương, mở rộng bờ cõi đất nước, giúp cho dân chúng đời đời được ấm no. Thế nhưng không có nghĩa là hai đảng phái này có thể nhìn nhau bằng con mắt thiện cảm.
Ngọc Khanh Thư hắn là Lễ bộ Thị lang được người người kính ngưỡng, sinh ra đã được hưởng mệnh phú quý, sau lại còn có thể leo lên cái chức cao chót vót, có thể thấy rằng tài năng của hắn đúng là hiếm người có được. Để làm hài lòng hoàng đế, những kẻ như hắn phải dùng những lời lẽ tán dương, ca tụng hoàng ân, đưa người ngồi trên ghế rồng ấy bay lên đến tận chín tầng trời, mà hắn thì càng được hoàng đế ân sủng bởi tài khua môi múa mép của mình, có khi phần thưởng được vua ban của hắn còn có giá trị hơn hẳn bổng lộc bao năm đội mũ quan.
Dương Hoành Tu đứng trong hàng quan võ, hắn đã làm đến chức Trung lang tướng tứ phẩm, phụ thân hắn lúc trước lại là Phiêu Kị tướng quân, có thể nói rằng vinh quang ngời ngời. Từ nhỏ đã lên ngựa theo cha kinh qua khắp các chiến trường, hắn lớn lên trong cái tình thuần phác của những người lính, là kẻ mượn lưỡi đao thề bảo vệ non sông gấm vóc nước nhà. Hai người bọn họ có lập trường đối nghịch nhau, vậy mà chẳng biết bằng cách nào lại từ chú ý trở thành một bước cũng không rời.