Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 55: Chim khách chiếm tổ chim gáy
Xung quanh im phăng phắc.
Giọng nói rõ ràng của Tiểu Đoạn Thị vang lên bên tai mọi người khiến họ không thốt nổi lời nào.
Họ đã nghe được gì vậy?
Bà ấy lại dám đáp trả từng câu từng câu như vậy sao?
Còn trả lại từng câu mà phủ Vân Dương Bá nói đến.
Đây còn là lão phu nhân Thành Ý Bá có da mặt mỏng hơn cả tờ giấy không?
Đúng là khiến người ta kinh ngạc đến rớt cả hàm.
Lão phu nhân Ân Vinh Bá cũng ngạc nhiên đứng sững.
Bà đứng ngay cạnh Tiểu Đoạn Thị, cau mày trước những lời của hai mẹ chồng con dâu nhà họ Trịnh nói, nhất là khi lão phu nhân Vân Dương Bá mở miệng, nào có thái độ nhận lỗi hay xin lỗi gì đâu.
Bà còn đang định tìm cơ hội để chen vào giúp Tiểu Đoạn Thị giải vây, ai ngờ Tiểu Đoạn Thị đột nhiên bùng nổ.
Tất nhiên, lời bà không nặng cũng không phải kiểu được đằng chân lân đằng đầu, nhưng so với trước kia thì đó đúng là một trời một vực.
Nhìn xem, không chỉ bà mà cả hai mẹ chồng con dâu nhà họ Trịnh cũng đều cứng họng.
So với gương mặt tái nhợt như quét bột của con dâu thì lão phu nhân Vân Dương Bá lại đỏ bừng mặt vì giận.
"Bà..." Bà ta nghiến răng, từng từ từng chữ bật ra: "Giả vờ làm người hiền thục đức hạnh cả đời, cuối cùng lộ mặt thật rồi à?"
Tiểu Đoạn Thị khẽ khựng lại.
Ngay sau đó, bà cảm thấy bàn tay đang đỡ lấy cánh tay bà siết chặt hơn chút, đó là Lâm Vân Yên đang động viên, không cho bà lùi bước.
"Chúng ta không phải đang nói chuyện của Trịnh Lưu sao?" Tiểu Đoạn Thị thẳng lưng: "Bà dùng thái độ hung dữ như vậy dạy dỗ con bé, thảo nào nó lại thành ra như thế. Con trẻ sinh ra là tờ giấy trắng, tính cách ra sao đều do cách dạy dỗ của gia đình. Đứa trẻ vốn tốt, bị các người dạy thành kẻ hư hỏng rồi."
Lúc ấy, một chiếc xe ngựa nữa đến nơi.
Phu nhân Hứa Quốc công vừa bước xuống xe, vô tình nghe được mấy câu này, chợt thấy tiến thoái lưỡng nan.
Bà biết rõ Tiểu Đoạn Thị đang nói phủ Vân Dương Bá, nhưng không khỏi thấy nóng ran cả mặt.
Quay sang nhìn mẹ chồng với ánh mắt đầy giận dữ, bà ta không còn để tâm đến mình, vội vàng hạ giọng trấn an mẹ chồng: "Mẫu thân đừng nghe bà ta lên mặt dạy đời, đây là trước cửa Tây cung, nếu ta để bà ta chọc giận rồi xông lên mới thật sự là mắc mưu."
"Ta biết." lão phu nhân Hứa Quốc công không hề hạ giọng, rõ ràng muốn đâm chọc Tiểu Đoạn Thị hai câu: "Giả vờ giả vịt thật khéo, nhưng trong lòng thì đen hơn ai hết, giống như chim khách chiếm tổ chim gáy, chiếm bao nhiêu lợi lộc mà vẫn được người khác khen ngợi."
Tiểu Đoạn Thị nghe thấy, thì liếc nhìn hai người đó.
"Tổ mẫu" Lâm Vân Yên thì thầm: "Chúng ta nên biết dừng đúng lúc."
Như vậy là đủ rồi.
Với bản lĩnh của bà nội, những lời vừa rồi đã khiến Lâm Vân Yên vô cùng hài lòng.
Người ta thường nói "Ba ngày không gặp, đã phải nhìn bằng con mắt khác."
Dù bà nội có nghĩ ngợi trong ba ngày vì tức giận nhưng kết quả hôm nay cũng đủ để Lâm Vân Yên giơ ngón cái tán dương bà.
Chẳng phải mọi người đều ngây người ra sao?
Lời đối thoại hôm đó trong Từ Ninh cung không truyền ra ngoài, ngoại trừ phu nhân Hứa Quốc công, thì hôm nay là lần đầu tiên mọi người thấy Tiểu Đoạn Thị giữ mặt lạnh nói những lời không dễ nghe.
Từng câu đều có lý lẽ, không hề quá đáng chút nào.
Lâm Vân Yên nhận ra, bà nội rất hợp với kiểu nói thật lòng, thẳng thắn như vậy.
Còn những lời lão phu nhân Hứa Quốc công vừa nói kia, câu nào cũng chạm vào lòng tự ái của bà nội, là khúc mắc của bà.
Muốn gỡ bỏ, sau này phải từ từ trò chuyện với bà nội.
Lúc ấy, thị vệ từ cửa cung ra dẫn các phu nhân vào cung.
Lão phu nhân Hứa Quốc công dẫn theo con dâu, sải bước đi lên trước, khi đi qua Tiểu Đoạn Thị, bà ta hằm hằm nhìn bà một cái.
Tiểu Đoạn Thị tuân theo "biết dừng đúng lúc", không để ý tới họ.
Đến khi vào Từ Ninh cung hành lễ xong, mọi người lần lượt rời cung.
Lâm Vân Yên dìu bà nội lên xe ngựa của mình.
"Những lời người nói hôm nay thật hay." Lâm Vân Yên khen ngợi: "Không chỉ phủ Vân Dương Bá, mà người khác cũng ngạc nhiên, sau này khi người ra ngoài giao thiệp, sẽ chẳng mấy ai ăn hiếp vì người dễ nói chuyện nữa."
Tiểu Đoạn Thị không nhịn được vừa cười vừa lắc đầu: "Sao lại gọi là ức hiếp ta? Sao nghe cháu nói vậy ta lại giống như bà già tội nghiệp thế này?"
"Miệng ở trên mặt người ta người lại quá để ý đến mấy lời bậy bạ đó." Lâm Vân Yên thở dài: "Người xem lão phu nhân Hứa Quốc công, lão phu nhân Vân Dương Bá, nếu họ còn biết đến chút mặt mũi thì hôm nay cũng sẽ không nói ra những lời như vậy."
Tiểu Đoạn Thị khinh thường: "Chẳng lẽ cháu muốn ta giống như họ?"
"Không cần như thế." Lâm Vân Yên nhìn bà nội: "Quá đáng cũng không tốt, nhưng sống rõ ràng như lão phu nhân Ân Vinh Bá là tốt nhất."
Tiểu Đoạn Thị cười chua chát.
Tình huống không giống nhau thôi.
Về đến phủ, hai bà cháu mỗi người trở về phòng mình thay đồ.
Không để cho tiểu nha hoàn giúp đỡ, Tiểu Đoạn Thị chỉ cho hai ma ma thân tín hầu hạ bà.
"Vân Yên cứ bảo ta quá xem trọng mặt mũi." Tiểu Đoạn Thị thở dài: "Chẳng phải chỉ có ta, tỷ tỷ của ta cũng vậy. Nếu không quá để ý mặt mũi và lời ra tiếng vào, thì làm gì có chuyện trước đây nâng đỡ cô họ làm thiếp? Hai tỷ muội chúng ta đều giống nhau cả."
Nguyễn ma ma an ủi bà: "Lão phu nhân chưa bao giờ thiếu gì họ. Quận chúa là quý nhân, tất nhiên chẳng ai dám chểnh mảng, nhưng lão phu nhân cũng đối xử rất tốt với Đại cô nương, khi Nhị lão gia còn sống người cũng rất xem trọng ông ấy."
Tiểu Đoạn Thị nói: "Không xem trọng cũng không được."
Vị trí này của bà không dễ ngồi.
Vất vả cả nửa đời, bên ngoài chưa chắc có ai khen bà một tiếng, những lời "chim khách chiếm tổ chim gáy" của lão phu nhân Hứa Quốc công thật ra là suy nghĩ của nhiều người.
Vì chi trưởng, đứa con Lâm Dư của Đại Đoạn Thị không có con trai.
Lâm Dư và vợ Thẩm Uẩn tình cảm sâu đậm, hai người chỉ có một cô con gái duy nhất là Lâm Vân Yên.
Sau khi Thẩm Uẩn qua đời, Lâm Dư không muốn tái hôn, bên cạnh cũng không có thiếp thị phòng nào, còn làm sao có thêm con cái nữa?
"Nếu ta là mẫu thân ruột thịt thì có lẽ đã yêu cầu Đại lang tái giá rồi, nhưng ta không phải, ta là kế mẫu, là dì..." Tiểu Đoạn Thị bất lực nói: "Hồi đó khi lão Bá gia còn sống, ba người chúng ta đã đóng cửa nói chuyện thẳng thắn với nhau một lần, Đại lang không có ý đó, lão Bá gia cũng không ép nên ta còn biết nói gì hơn? Ai cũng bảo ta chiếm được lợi lớn, Đại lang không có con trai, chỉ có một cô con gái là Quận chúa, chẳng khác gì một viên ngọc quý, cả nhà đều hưởng lợi lây. Rồi mai sau, tước vị Thành Ý Bá này cũng sẽ thuộc về Vân Định, cháu ruột của ta..."
"Chuyện này chẳng phải là lợi lớn sao?"
Tiểu Đoạn Thị giật mình quay lại, thì ra là Lâm Vân Yên.
Bà cười bối rối.
Lâm Vân Yên đã quyết tâm trò chuyện thẳng thắn với bà nội, vì vậy đã thay y phục rồi đến đây.
Nàng không để nha hoàn thông báo, mà đi thẳng vào trong, vừa khéo nghe được những lời Tiểu Đoạn Thị vừa nói.
"Là do người nghĩ quá nhiều thôi." Lâm Vân Yên thấy Tiểu Đoạn Thị đã chỉnh sửa gần xong, bèn nắm tay bà, dẫn bà ngồi xuống giường La Hán: "Cháu đã luôn nói với người, đừng bận tâm đến cái mặt mũi đó. Ngoài kia nói gì, người không thể nào khâu miệng họ lại, chi bằng cúi đầu nhìn vào cái lợi mình đang có trong tay. Lợi lộc đã nắm trong tay rồi, đó chẳng phải là điều đáng vui sao? Sao lại để cho những người nhỏ nhen, không muốn thấy người khác tốt hơn phá hỏng tâm trạng của người? Người đối với phụ tử cháu ra sao, với Đại tỷ, với Nhị thẩm và cả Nhị thúc đã khuất như thế nào, chúng cháu đều thấy rất rõ ràng. Người trong nhà chúng ta, chẳng ai vì người được lợi mà coi thường người cả."
Tiểu Đoạn Thị im lặng.
Vai bà hơi run, khóe mắt đầy nếp nhăn đã ướt đẫm.