Tác giả: Cửu Thập Lục Quá khứ chậm rãi
Thiếu niên nổi giận quá bất ngờ, khiến tất cả đều ngơ ngác không kịp phản ứng. Mãi cho đến khi ngọn lửa bùng lên thì mọi người mới lần lượt bừng tỉnh.
"Lư Lịch." Tô Kha gào thét, nhảy từ trên giường xuống: "Ngươi điên rồi. Mau ngăn y lại."
Hai tiểu quan cũng lập tức hoàn hồn.
Kẻ đứng gần thì lao tới cướp chân đèn từ tay Lư Lịch, người đứng cạnh Tô Kha thì vội lấy gối dập lửa.
Lư Lịch không tránh né, chỉ chăm chăm dùng chân đèn mà đánh vào kẻ bên cạnh. Sáp nến chảy xuống dính vào tay y, nhưng lúc này máu nóng dâng trào, y chẳng hề cảm thấy đau.
Còn tiểu quan kia thì khác, vừa nhìn thấy chân đèn đã sợ hãi lùi lại vài bước: "Ngươi điên rồi. Ngươi cũng không thoát đâu, muốn chết chung à."
"Các ngươi tưởng sẽ thoát được à." Lư Lịch nghiến răng: "Các ngươi và ta cũng chỉ là một loại mà thôi."
Không muốn thừa nhận thì cũng phải chấp nhận rằng, dù là hầu hạ người khác thì hắn vẫn khác với đám tiểu nương tử kia. Cả hắn và hai tiểu quan này mới thực sự là những kẻ đồng hội đồng thuyền.
Nghe vậy, một tiểu quan khựng lại.
Đúng thế, bọn họ mới là cùng đường cùng lối.
Tô Kha đã tỏ rõ ý muốn đá họ ra khỏi vòng, và người quản sự đến truyền lời cũng nói thẳng: tiểu nương tử thì được đưa vào bằng kiệu lớn, còn bọn họ chỉ là "trò vui cuối cùng" trước khi kết thúc.
Họ đến hẻm Yến Tử, vừa vì không dám trái lệnh Tô Kha, vừa muốn dạy cho tiểu nương tử kia một bài học nhớ đời.
Nhưng giờ đã có kẻ nổi điên trước, họ nên làm gì đây.
Hắn chăm chăm nhìn vào Lư Lịch, nhìn ngọn nến trong tay y bập bùng, ánh lửa trong mắt Lư Lịch như đong đưa theo nhịp trái tim hắn.
Không ai được yên ổn cả.
Đốt. Đốt cháy rực lên.
Tiếng thúc giục vang vọng trong đầu hắn khiến hắn vô thức ngoảnh lại.
Tiểu nương tử cũng đã lồm cồm bò khỏi chiếc giường đang cháy, run rẩy kéo đại vài món áo quần dưới đất mặc lên người.
Hắn hành động nhanh hơn suy nghĩ, lao thẳng đến tiểu nương tử kia.
Lư Lịch cũng bước tới, châm cho đống áo quần chưa bén lửa... chẳng rõ của Tô Kha hay của hai tiểu quan... cháy bùng lên.
Tô Kha vừa chửi rủa đám tiểu quan vì trở mặt, vừa lao tới cứu đồ, nhưng bị một tiểu quan khác ôm chặt lấy.
Hai người giằng co, quấn lấy nhau. Tiểu quan kia sức không bằng Tô Kha, thấy hắn sắp thoát được bèn bất chấp tất cả cúi xuống cắn một phát vào mông hắn.
Tô Kha đau điếng, hét lên một tiếng "Oái." rồi quay lại đá phăng tiểu quan ra đất.
*
Bên ngoài, Liêu Tử và Trần Quế thì thầm vài câu, tính toán thời điểm nhóm lửa mà không gây họa cho cả khu phố. Bỗng, từ trong nhà có mùi đồ cháy bốc lên.
Tiếp theo đó là những tiếng động ầm ĩ, nghe cũng đủ biết trong nhà đang loạn cỡ nào.
Trần Quế vội thúc giục: "Chúng nó tự đốt rồi. Nhanh lên, làm theo kế hoạch, chỉ đốt căn này thôi, đừng để lửa lan như lần ở ngõ Lão Thật."
Nói xong, Trần Quế bèn rời đi.
Liêu Tử ngơ ngác một thoáng rồi bật cười chua chát. Bọn này đúng là toàn lũ biết gây chuyện. Không cần đợi ai động tay, chúng đã tự biến nơi này thành một sân khấu ầm ĩ rồi.
Không ai là kẻ dễ đối phó.
Thấy lửa trong nhà bốc cao hơn, Liêu Tử đứng giữa hẻm, gào lớn: "Cháy. Cháy rồi."
Phải gọi người dập lửa thôi. Đông gia đã dặn không được gây hại cho hàng xóm, cũng không được để ai mất mạng.
Đám người đóng giả phu kiệu nấp quanh đó lập tức hùa theo, đồng loạt hô vang khắp hẻm.
Láng giềng nghe thấy bèn nháo nhào ló đầu ra, mùi khét càng khiến mọi người xôn xao.
Già trẻ, gái trai trong hẻm đổ ra, mỗi người một tay một chân lo cứu người và dập lửa.
Trong nhà, đám người cũng nghe thấy tiếng hô hoán bên ngoài.
Chỉ có mỗi chậu nước rửa mặt đã bị đổ từ lúc cãi cọ, giờ lửa cháy bùng lên, khói đen dày đặc khiến mắt cay xè.
Tô Kha bắt đầu hoảng loạn. Không đi ngay chỉ e sẽ bị thiêu chết.
Nhưng hắn làm sao ra ngoài được. Khắp người không một mảnh vải che thân.
Áo quần đã cháy, còn đồ của tiểu nương tử thì hỗn loạn, tìm chẳng ra được. Chiếc chăn mỏng mùa hè không che nổi thân, màn giường cũng đã bén lửa.
Giờ hắn chẳng còn hơi sức tính toán với mấy kẻ điên này nữa. Hắn vội kéo mở tủ bên cạnh, nhặt đại vài món quần áo chưa cháy khoác lên mình.
Trong cảnh rối ren này, ai còn để ý chuyện ra sao cho phải phép nữa.
Không ngờ, đúng lúc hắn vừa mặc xong, đã có mấy người xốc vào trong.
Miệng thì thì kêu "cháy nhà", "cứu người", "cứu hỏa", tay lại thô lỗ như nhấc gà con, lôi từng người trong nhà ra ngoài.
Tô Kha bị kéo đến choáng váng, đầu óc mụ mị, không biết mình đã ra đến cửa lúc nào.
Ngoài hẻm, người lớn xách xô nước dập lửa, phụ nữ kéo theo trẻ con và người già chạy tránh ra xa.
Đám người của Tô Kha bị đẩy vào giữa dòng người, cứ thế mà xô đẩy đến tận đầu hẻm lớn.
Khi đến chỗ rộng rãi hơn, những kẻ vây quanh họ lập tức tản ra rất nhanh.
Tô Kha ngơ ngác đứng giữa đám đông, mắt nhìn khung cảnh rực sáng đèn đuốc xung quanh.
Đây là phố Tây.
Phố xá nơi này tấp nập quán trọ, tửu lâu, gần đó còn có sòng bạc và kỹ viện, đêm khuya nhưng người qua lại vẫn không dứt.
Năm người họ, cả nam lẫn nữ, kẻ ăn mặc tươm tất, kẻ lại không mảnh vải che thân đột nhiên xuất hiện giữa phố náo nhiệt, ngay lập tức thu hút ánh mắt tò mò của mọi người.
"Trời đất ơi, ban đêm mà gặp quỷ à." Có tiếng người thảng thốt kêu lên.
Tô Kha vừa định thần lại đã gần như nhảy dựng lên, trong đầu chỉ có duy nhất một từ: "chạy". Nhưng làm sao hắn có thể thoát nổi. Hai kẻ kia đã lập tức bao vây hắn. Đến lúc này, hắn nhận ra mình chẳng còn cách nào khác, mà hai tên đó thì cũng chẳng cần giữ thể diện, định khiến cho vị công tử cao cao tại thượng này nếm mùi nhục nhã.
Tiếng ồn ào ngày càng lớn hơn, chẳng mấy chốc đã kéo theo một đám đông tụ tập lại xung quanh, ngay cả cửa sổ ở tầng hai, tầng ba của những tiệm dọc phố cũng mở toang, người người thò đầu ra xem.
"Sao lại không mặc quần áo thế kia."
"Chỗ nào ầm ĩ vậy. Nhà chứa đánh nhau à. Kẻ hầu đánh kẻ phục vụ chắc."
Trong lúc tiếng xì xầm bàn tán nổi lên, Tô Kha bị đá ngã xuống đất. Người đứng gần nhất nhìn thấy rõ, hoảng hốt kêu lên: "Người kia mặc váy à. Sao lại là đàn ông."
Bỗng nhiên, một đứa trẻ chen qua đám đông, chỉ vào Tô Kha rồi ngoảnh lại hét lớn: "Cha ơi. Hắn bị cắn vào mông kìa. Còn có cả dấu răng nữa."
Giọng nói trong trẻo của đứa bé pha chút ngọng nghịu vì mất răng lại vang xa khiến cả đám đông không nhịn được, cười rộ lên.
Toàn thân Tô Kha nóng bừng lên. Hắn... một công tử đường hoàng, đã bao giờ gặp phải tình huống thế này. Hắn chỉ muốn độn thổ, vùi mặt xuống đất cho xong. Nhưng đám phu kiệu lẫn trong đám đông quyết không để hắn thoát. Một người cất giọng đục ngầu: "Đây chẳng phải là tình nhân của góa phụ họ Đường ở ngõ Đao Tử sao."
Kẻ khác chen vào: "Tình nhân gì chứ, góa phụ họ Đường ai đến cũng tiếp, ai đến cũng được xem là khách."
Câu nói hàm ý rõ ràng, lại khiến cả đám đông cười ồ lên một lần nữa. Tô Kha càng thêm hoảng loạn, hắn không hiểu vì sao lũ đầy tớ của mình vẫn chưa tới cứu khi mà mọi chuyện đã lớn đến thế này.
"Ta biết hắn mà. Đó là công tử thứ ba của phủ Hứa Quốc công. Mông của công tử nhà quyền quý mà lại để đám dân đen như ta chiêm ngưỡng ư. Mau giải tán, cẩn thận kẻo Hứa Quốc công cho người bắt hết các ngươi bây giờ."
Khi thân phận bị phát giác, Tô Kha thấy nghẹn ứ cổ họng như muốn ngạt thở. Hắn còn chưa kịp phản ứng đã ngất lịm đi.