Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 11: Kẻ ngáng đường từ đâu xuất hiện
Tiểu Đoạn Thị không giữ mọi người lại dùng bữa sáng mà bảo họ tự về, rồi dặn Trần thị: "Tam Lang ra ngoài chưa? Gọi nó vào đây."
Hoàng thị chầm chậm đi ra ngoài, lại nghe thấy Tiểu Đoạn Thị dặn dò Nguyễn Ma ma sau lưng.
"Đại Lang về phủ rồi thì bảo nó qua đây một chút."
Lâm Vân Yên vẫn khoác tay Lâm Vân Tĩnh cùng đi, Lâm Vân Phương chen vào bên cạnh, miệng nói ríu rít không ngừng, khiến hai chị đều cười vui vẻ.
Hoàng thị liếc nhìn các nàng, lại nhìn Thanh Nghiên đang tiễn khách ra ngoài, càng nhìn càng băn khoăn.
Mọi người chia tay trước viện Tải Thọ, Lâm Vân Yên thấy Hoàng thị cứ bước vài bước lại ngoảnh đầu nhìn lại, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Thím hai lo lắng cho con gái, nhất định sẽ không chịu ngồi yên.
Đây chính là điều mà Lâm Vân Yên mong đợi.
Còn Hoàng thị, từ sáng đã băn khoăn mãi đến chiều, mãi tới khi người của Hồng Hỷ Đường đến, nhìn những tấm vải tinh xảo kia, lòng bà vẫn không yên.
Hoàng thị xuất thân từ nhà quan nhỏ, nhưng được nết gia phong nghiêm chỉnh, nên mới được tuyển làm dâu nhà Bá phủ.
Lâm Ký tuy là con thứ, nhưng nhà họ Lâm từ trên xuống dưới đều sạch sẽ, chưa từng có ai coi thường hắn, cũng chẳng ai bạc đãi Hoàng thị.
Sau khi kết hôn, vợ chồng hoà thuận, sinh được một cô con gái cũng rất ngoan ngoãn, cuộc sống rất êm ấm.
Chỉ tiếc, đời người vốn không trọn vẹn.
Bà chỉ có mình Vân Tĩnh là con gái duy nhất, Lâm Kỷ lại qua đời sớm, để bà một mình cô đơn.
Hoàng thị hiểu rõ cuộc đời vô thường, mấy năm nay bà đặt hết hy vọng lên người con gái.
Bà muốn tìm một gia đình tốt cho Vân Tĩnh, mong con gái có được hạnh phúc lâu dài, sớm sinh cho bà một đứa cháu ngoại...
Là mẹ, mong muốn của Hoàng thị cũng chỉ có ngần ấy.
Vì thế, bà vô cùng xem trọng chuyện hôn sự của Vân Tĩnh.
Con trai trưởng của phủ Quốc công, là Vân Tĩnh trèo cao, may thay hai nhà đều chân thành kết thân, đợi đến cuối năm thành hôn thì bà mới yên lòng.
Thế nhưng, bà mẹ chồng hôm nay dường như lại đổi ý.
Điều này khiến lòng bà nơm nớp lo lắng, không sao yên được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng thị gọi Hồng Ma ma đến, nói: "Thử thăm dò ý tứ của Thanh Nghiên, chuyện này phải làm cẩn thận, đừng để Vân Tĩnh biết, ta sợ con bé lo lắng."
Hồng Ma ma hơi do dự: "Lão phu nhân không thích hạ nhân đến viện của người dò hỏi đâu..."
Hoàng thị tất nhiên là hiểu rõ.
Thực ra, người lớn hay người trẻ, chẳng ai thích chuyện "xung quanh lọt gió" cả.
Hồng Ma ma lại khuyên: "Cũng chỉ còn vài ngày nữa, phủ Quốc công sẽ tới bàn chuyện hôn sự, khi ấy người nghe ngóng suy nghĩ của lão phu nhân cũng chưa muộn."
Hoàng thị đắn đo gật đầu.
Còn ở bên kia, Lâm Tuần đã đến viện Tải Thọ.
"Chuyện ở ngõ Lão Thật, ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không phải là không thể làm được." Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiểu Đoạn Thị mở lời.
Sau khi bị từ chối vào hôm qua, Lâm Tuần vốn đã không còn hy vọng, nhưng nghe thấy có chút chuyển biến, hắn lập tức phấn khởi: "Xin mẫu thân nói rõ, con sẽ lắng nghe."
"Ta nghe Vân Yên nói rằng sang năm sẽ có khoa cử, nó và con cùng đưa ra một kế hoạch." Tiểu Đoạn Thị khẽ nói: "Chúng ta không thể chính diện ra mặt, con và Trần Quế hãy bàn bạc kỹ lưỡng, lập ra một kế hoạch rồi báo lại cho ta. Nhớ nhắc nhở hắn, chuyện ngoài kia còn chưa có tin tức gì, phải giữ kín miệng."
Lâm Tuần nghe càng lâu, ánh mắt càng sáng lên.
Không ngờ, Vân Yên tuổi còn nhỏ mà suy nghĩ rất linh hoạt, quả là người có tài.
Tất nhiên, mẫu thân cũng thật thông minh, phân tích rõ ràng lợi hại.
Đường đi đã đúng, hướng đi cũng chuẩn, việc này không lo không thành công.
"Con sẽ tìm Trần Quế ngay, rồi cẩn thận liệt kê chi tiết." Lâm Tuần nói: "Nhưng mà, số bạc để mua nhà, sửa sang..."
"Nghĩ đến việc phải động vào của hồi môn của Vân Tĩnh, ta thật không đành lòng..." Tiểu Đoạn Thị thở dài.
Tuy nhiên, lời của Lâm Vân Yên vẫn văng vẳng trong đầu bà.
Hoàng thượng có thể muốn giết gà dọa khỉ.
Phủ Hứa Quốc công là gà hay là khỉ, giờ này vẫn chưa rõ.
Nếu là khỉ, hai nhà có thể cùng rụt cổ mà làm khỉ, nhưng nếu là gà...
Chi bằng cứ tiếp tục quan sát.
Lâm Tuần không biết Tiểu Đoạn Thị đang phân tâm nghĩ ngợi, chỉ cho rằng mẹ đang lo lắng về số bạc, lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, miệng đã buột ra: "Hay là hỏi mượn Vân Yên? Tiền bổng lộc của nó đều dành dụm, con sẽ trả lại theo lãi suất thị trường, còn cao hơn hai phần, viết giấy nợ đàng hoàng..."
Tiểu Đoạn Thị nghe vậy thì giật mình trở về thực tại, phì cười mắng: "Con nói ra được những lời đó luôn sao? Đường đường là một đại gia chủ, lại đi hỏi mượn bạc của cháu gái, thật mất mặt! Không được nhắc lại chuyện này!"
Mặt Lâm Tuần đỏ bừng.
"Vân Yên đã nghĩ ra kế sách." Tiểu Đoạn Thị hừ nhẹ, nói: "Nếu nó còn bỏ tiền ra, thì chi bằng nó tự hợp tác với Trần Quế làm ăn cho rồi, còn cần gì con nữa?"
Lâm Tuần gãi đầu ngượng ngùng: "Mẫu thân nói phải, hay là con chỉ kiếm tiền công trung gian, chạy việc giúp Vân Yên?"
Tiểu Đoạn Thị không hiểu sao hắn lại chuyển hướng câu chuyện, lúc này muốn cười cũng không được, muốn mắng cũng chẳng xong, đành chỉ lườm Lâm Tuần một cái.
"Mau đi đi, lập kế hoạch cụ thể trước đi đã." Bà phất tay đuổi ông: "Đừng để đến lúc đó làm người trung gian cũng không xong."
Chờ khi con trai rời đi, Tiểu Đoạn Thị tựa vào gối, nhắm mắt suy nghĩ, ai là người thích hợp nhất để ra mặt lo liệu việc này một cách ổn thỏa và đáng tin cậy đậy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã ba ngày.
Trần Quế nhận được lời mời của Lâm Tuần, lập tức không dám chậm trễ, mang theo người hầu đi dò giá, so sánh giá cả.
Lâm Tuần cũng không hề rảnh rỗi, ngày ngày đi khắp thành, từ nam ra bắc, len lỏi qua các ngõ ngách, quan sát xem con hẻm nào, ngõ nào sau này có khả năng bị quan phủ trưng dụng.
Ba ngày chạy khắp nơi, hắn càng nhìn càng cảm thấy chuyện làm ăn này có tương lai.
Trong phòng trà, Trần Quế rót trà cho Lâm Tuần: "Có câu nói, 'Gừng càng già càng cay, hậu sinh khả úy', một bên là phu nhân của đại lão gia, một bên là Quận chúa. Có người xem đường, có người nắm lái, tiểu đệ chỉ việc chạy vặt thôi, nhẹ nhàng mà hiệu quả."
Lâm Tuần gật đầu liên tục.
Nếu nói trước đó, khi Trần Quế trịnh trọng giới thiệu chuyện làm ăn này, lòng hắn vẫn còn đôi chút lo lắng, thì giờ đây, hắn đã sẵn sàng mở rộng kinh doanh.
"Ta vẫn nhắc lại, phải cẩn thận, đừng để lộ tin tức." Lâm Tuần nói.
"Huynh yên tâm." Trần Quế cam đoan: "Ngay cả người hầu của ta cũng chỉ biết chúng ta đang tính toán chi phí sửa chữa, chứ hoàn toàn không rõ sửa xong rồi sẽ làm gì."
Lâm Tuần gật đầu: "Ta về phủ viết kế hoạch, còn đệ chịu khó đi một chuyến đến nha môn."
"Kiếm tiền thì sao lại khổ được, chuyện ở nha môn đệ đã nắm rõ trong lòng." Trần Quế nâng chén trà thay rượu: "Chúc chúng ta mã đáo thành công."
Hai người rời khỏi quán trà.
Trần Quế bước đến bức tường cạnh phủ Thuận Thiên, sửa sang y phục, rồi đi vòng qua cặp sư tử đá, trên mặt đã hiện lên vẻ khó xử.
Khi gặp được Hách thông phán, vẻ mặt khó xử của hắn càng đậm hơn.
"Số bạc không dễ thu xếp sao?" Hách thông phán hỏi.
"Không giấu gì ngài, Tam lão gia của ta có hơi hứng thú, nhưng chi phí ban đầu cao quá, sau này hồi vốn chậm, trong phủ không đồng ý." Trần Quế thở dài: "Mấy ngày nay ta đã cùng ngài ấy dạo khắp nơi, xem xét chi phí sửa nhà, rồi ngài ấy lại xem thử các gia đình khác cho thuê nhà gì, giá bao nhiêu, tính toán một lượt..."
Hách thông phán nói: "Ta hiểu."
"Không chắc chắn, rủi ro lại cao, dù kiếm được cũng rất chậm." Trần Quế lắc đầu: "Không chỉ trong phủ, ngay cả ta cũng muốn rút lui."
Bỏ qua bản thân, đợi đến khi lão phu nhân phái người mới không ai biết phía sau chuyện này là ai.
Hách thông phán vỗ vai Trần Quế: "Ta và ngươi là người quen biết nên ta cũng nói thật với người. Hôm qua có người nhiều tiền, muốn mua cả ngõ Lão Thật, nhưng vì là người từ nơi khác đến, đại nhân phủ doãn vẫn còn đang cân nhắc. Ngươi làm hay không làm, cũng phải quyết sớm, nếu không thật sự sẽ bị người ta đi trước một bước đấy."
Nghe vậy, mắt Trần Quế mở to.
Tên ngáng đường từ đâu xuất hiện thế này?