Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục

Chương 182






Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 182: Thưởng bạc sao có thể ít được?

Tại Từ Ninh Cung.

Phu nhân An Dật Bá bước vào chính điện, cởi áo choàng lông tuyết.

Không vội vã tiến vào bên trong, bà dừng chân bên lò than, hơ ấm để xua đi khí lạnh trên người.

Đợi cơ thể ấm áp hơn, bà mới mỉm cười bước vào nội điện, cung kính hành lễ với Hoàng Thái Hậu.

Hoàng Thái Hậu đang đứng trước cửa sổ hé mở, nhìn tuyết trắng ngoài trời mà than thở: "Đêm qua tuyết rơi lớn, tích tụ dày đặc rất đẹp."

Phu nhân An Dật Bá bèn nói: "Tuyết lành báo hiệu năm được mùa."

Hoàng Thái Hậu bật cười vui vẻ.

Từ bậc thiên tử ngồi trên ngai vàng đến người dân cày cấy trông vào trời, có ai mà không mong "năm được mùa" chứ.

Chờ phu nhân An Dật Bá an tọa, Hoàng Thái Hậu mới nói: "Hôm nay ngươi đến sớm thật, cả năm trời, hiếm khi ai tới vấn an ta sớm thế này."

"Không thể đến muộn được, không thể được đâu." phu nhân An Dật Bá nheo mắt cười: "Bát tự của quận chúa và Phụ Quốc Công đã hợp xong rồi. Thần phụ nghĩ bụng tính của lão gia nhà thần phụ sốt ruột lắm, chắc vừa bãi triều đã vào Ngự Thư Phòng ngay. Đợi Thánh Thượng xem và hạ chỉ, tin tức truyền đến tai người, thì lúc đó thần phụ còn có phần gì nữa."

Hoàng Thái Hậu bật cười ha hả.

Các cung nữ, ma ma đứng bên cạnh cũng cười theo vui vẻ, tràn ngập tiếng cười trong nội điện.

Vương ma ma hồ hởi nói: "Nghe phu nhân nói vậy, kết quả nhất định là rất tốt rồi."

"Ta đã bảo mà, đây là trời định lương duyên. Hai lần trước khi Phụ Quốc Công đến thỉnh an nương nương, đứng trò chuyện với quận chúa dưới hành lang, ta nhìn từ xa mà còn thấy thích mắt vô cùng."

"Phải nói, người trong cung chúng ta đã quen nhìn bao mỹ nhân rồi, ánh mắt cũng thành ra kén chọn. Ấy thế mà chỉ thích ngắm quận chúa và Phụ Quốc Công đứng chung, nhìn hai người một chút thôi là tâm trạng vui cả ngày."

Hoàng Thái Hậu càng thêm hào hứng: "Ta biết các ngươi đều đang mong xem được thưởng bao nhiêu bạc, cho nên không ngớt lời khen ngợi."

Phu nhân An Dật Bá lanh lợi, tiếp lời ngay: "Đa tạ người ban thưởng, thần phụ là vì muốn nhận chút bạc may mắn nên mới cố ý chạy tới sớm thế này."

Nói rồi, bà lấy từ trong tay áo ra một quyển sổ, đưa đến trước mặt Hoàng Thái Hậu: "Người xem, trên này phê rõ ràng, có đủ để người ban thêm chút bạc thưởng không?"

Hoàng Thái Hậu bị bầu không khí sôi động này làm cho vui vẻ, nét mặt rạng rỡ hẳn lên.

Mở quyển sổ ra, đôi mắt bà thoáng đầy ý cười, nhưng từng chút từng chút, nụ cười ấy hòa tan thành vẻ xúc động long lanh. Ngay cả ánh nhìn cũng trở nên mờ nhòe.

Bà hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Đầu ngón tay bà lướt qua từng nét chữ ngay ngắn, miệng cất lời, giọng nói đã khàn đi vài phần: "Ta vui lắm, thật sự rất vui. Đứa nhỏ ngày nào, giờ đã sắp định thân rồi..."

Vương ma ma quay lưng đi, lặng lẽ lau nước mắt.

Niềm vui xen lẫn cảm xúc ngổn ngang trong lòng bà.

Bà vẫn nhớ như in lần đầu gặp quận chúa, khi ấy là buổi lễ tắm ba ngày sau sinh.


Lúc đó, nương nương vẫn còn là Trung Cung Hoàng Hậu. Dẫu thương yêu con trẻ đến mấy, bà cũng không tiện rời cung để dự lễ, nên đã cử Vương ma ma đi thay.

Tới phủ Thành Ý Bá, càng nhìn đứa nhỏ, bà càng thấy quận chúa sinh ra đã mang dáng vẻ phú quý, mệnh cách đầy phúc khí. Về báo lại với nương nương, bà cũng vui mừng không thôi.

Ai mà ngờ được, phúc khí gì cũng vẹn toàn, chỉ duyên phận mẹ con là mỏng manh, khiến người ta càng thêm xót thương nàng.

May mắn thay, nàng đã trưởng thành bình an.

Và tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn.

Phu nhân An Dật Bá nhìn vẻ mặt của Hoàng Thái Hậu, nhẹ nhàng an ủi: "Trẻ con rồi cũng lớn cả thôi. Thần phụ già rồi, người cũng đã già."

Hoàng Thái Hậu nhìn gương mặt vẫn còn giữ được vẻ trẻ trung của phu nhân An Dật Bá mà nửa cười nửa mắng: "Ai mà chẳng biết ngươi chăm sóc bản thân khéo thế nào chứ?"

Phu nhân An Dật Bá đưa tay sờ má, giả vờ than thở: "Người mà muốn nghe bí quyết dưỡng nhan của thần phụ thì thần phụ sẽ nói mãi không hết chuyện. Nhưng thần phụ biết người thích nghe chuyện vui của quận chúa hơn, nên không nói những điều khiến người phiền lòng đâu."

Mấy lời bông đùa ấy như xua tan đám cảm xúc bùi ngùi trong lòng Hoàng Thái Hậu.

Không khí trong điện lại trở nên rộn rã vui vẻ.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bẩm báo của cung nữ: "Tâu nương nương, Tào công công đã đến."

Tào công công bước vào, tươi cười cúi người hành lễ.

Hoàng Thái Hậu vội hỏi: "Thánh Thượng có nói gì không?"

Tào công công đáp, giọng đầy phấn khởi: "Thánh Thượng xem bát tự, long nhan vui mừng, đích thân viết thánh chỉ ban hôn."

Nói rồi, ông dâng lên một cuộn tơ vàng: "Thỉnh nương nương xem qua."


Phu nhân An Dật Bá nhướn mày, mỉm cười nhìn Hoàng Thái Hậu: "Thấy chưa, thần phụ đâu có nói sai. Nếu thần phụ đến muộn chút nữa, làm sao tranh được phần thưởng đầu tiên đây?"

Hoàng Thái Hậu mỉm cười rạng rỡ, mở cuộn thánh chỉ ra.

Từng nét chữ đều là bút tích của Thánh Thượng.

Hoàng Thái Hậu quá quen thuộc với chữ viết của hoàng đế, không thể nhầm lẫn.

Chỉ là, lần này từng nét bút đều phóng khoáng hơn thường ngày, đủ để thấy được tâm trạng hào hứng phấn khởi của người viết.

Tâm trạng ấy cũng y như người đang đọc thánh chỉ vậy.

Hoàng Thái Hậu nheo mắt cười, dặn dò: "Tâu với Thánh Thượng rằng, ai gia đã xem rồi và vô cùng hài lòng. Hôm nay ăn thêm một bát cơm cũng được."

Tào công công trả lời, cười nói: "Nô tài phải đợi muộn chút mới hồi bẩm lại được. Giờ nô tài còn phải đến phủ Phụ Quốc Công để tuyên đọc thánh chỉ."

Nói đến đây, nhớ tới chuyện phu nhân An Dật Bá vừa nhắc đến chuyện thưởng bạc, ông lại đùa thêm: "Nô tài cũng phải đi kiếm chút bạc thưởng đây."

Hoàng Thái Hậu bật cười ha hả, chỉ tay vào Tào công công mà nói: "Nhìn xem, đại hồng nhân bên cạnh Thánh Thượng đấy. Trong cung bao nhiêu nội thị, ai mà giàu có sánh bằng ngươi? Vậy mà còn nghĩ đến bạc thưởng à?"

Tào công công tươi cười: "Bạc thì không bao giờ là đủ, mà hỷ sự cũng vậy, càng nhiều càng tốt."

Hoàng Thái Hậu hỏi tiếp: "Ngươi đi phủ Phụ Quốc Công, vậy còn phủ Thành Ý Bá thì sao? Thánh Thượng phái ai đi?"

Tào công công chưa trả lời ngay, chỉ hơi liếc mắt, ra hiệu cho Tiểu Dư công công đứng bên.

Tiểu Dư công công hiểu ý, lập tức bước ra, hành đại lễ với Hoàng Thái Hậu: "Xin nương nương ban cho nô tài một cơ hội. Nô tài muốn đi báo hỷ cho quận chúa, cũng mong kiếm chút bạc thưởng về ăn Tết."

Hoàng Thái Hậu cười sảng khoái.

Bà thừa biết đây là ý của Thánh Thượng, muốn bà tham gia vào hỷ sự này cho thêm phần vui vẻ. Chính vì hiểu được điều đó, bên cạnh những lời đùa cợt vui vẻ, bà lại càng cảm nhận sâu sắc tấm lòng hiếu thảo của Thánh Thượng, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc.

"Đi đi, đi mau đi." Hoàng Thái Hậu nói, cười dịu dàng: "Chuyện này làm xong, sao có thể ít bạc thưởng được?"

Tiểu Dư công công vui mừng lĩnh chỉ, cùng Tào công công lui ra ngoài.

Hai người hành lễ, sau đó chuẩn bị xuất phát.

Dàn nghi trượng tuyên chỉ vừa ra khỏi Nam Cung Môn không xa, tin tức đã nhanh chóng lan truyền.

Tại Hồng Lư Tự, Lưu Tĩnh đang cầm bút viết công văn, nghe thấy tiếng động bên ngoài thì không khỏi ngẩng đầu chú ý.

"Tào công công đích thân đi, phía sau kiệu còn mang theo mấy rương lớn, toàn là ban thưởng."

"Nghe nói đã có người đến Hàn Lâm Viện thúc giục Thành Ý Bá về phủ chuẩn bị lĩnh chỉ rồi."

"Nếu là Lâm đại cô nương, lẽ nào lại được vinh dự thế này? Hay chúng ta đoán sai, thật sự là quận chúa sao?"

"Nhưng cháu trai của An Dật Bá làm sao xứng với quận chúa được? Chẳng phải nghe nói người này không tốt sao..."

"Ta hiểu ý ngươi rồi."

"Chắc chắn là quận chúa, không thể sai được. Còn có một thánh chỉ khác, cùng ban thưởng, đi về phía Tây Cung Môn. Tiểu Dư công công đã đi tuyên chỉ."

"An Dật Bá tích đức lớn rồi đấy..."

Không lâu sau, dưới ánh nhìn tò mò của mọi người hai bên Thiên Bộ Lang, đoàn người của Tào công công rẽ sang hướng Tây.

Phủ An Dật Bá, nằm ở phía đông thành đấy nhỉ?