Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Chương 178: Nụ cười ngập tràn
Trần Thị đọc xong, cả chân mày lẫn khóe mắt đều ngập nụ cười.
Đưa quyển sổ cho Lâm Vân Yên xong, bà nói: "Con xem đi, mỗi chữ trên đó đều ngọt như đường."
Lâm Vân Yên đang định cầm lấy thì Lâm Vân Phương từ sau tấm màn thò đầu ra.
"Mẫu thân, tất cả đều là đường, răng người chịu nổi không?" Lâm Vân Phương cười trêu.
Trần Thị không ngờ con gái lại lén đi theo, nghe tiếng nói đột ngột đó làm bà giật mình, sau lại vừa buồn cười vừa tức: "Nói bậy bạ gì đó, thứ tốt nhất của ta chính là hàm răng này, đường nào ta cũng ăn được."
Rồi nhìn Lâm Vân Phương nhăn nhó mặt mày, không ra dáng chút nào, Trần Thị cười vào: "Con khỉ nhỏ, ngoan ngoãn một chút, chờ mẫy thân lo xong việc quan trọng của Vân Yên, thì sẽ dạy dỗ con cho ra trò."
Lâm Vân Phương chẳng sợ mấy lời dọa dẫm đùa vui của mẹ, tiến lại gần Lâm Vân Yên cùng xem quyển sổ.
Quyển sổ đỏ chót, toàn lời tốt đẹp như ở chốn thiên đường.
Lâm Vân Yên nhìn kỹ lại lần nữa.
Chắc vì bị Lâm Vân Phương vừa lẩm bẩm "Thật không ngờ còn có những lời thế này", vừa "Kim ngọc lương duyên còn chưa đủ để miêu tả" làm cho bật cười, ánh mắt Lâm Vân Yên cong cong, nụ cười rạng rỡ.
Trần Thị vừa cười, vừa chăm chú quan sát Lâm Vân Yên.
Bà đến theo lời dặn của Tiểu Đoạn Thị.
Lão phu nhân từng nói riêng với bà, rằng Vân Yên là một cô gái hiểu chuyện, nhạy bén.
Cuộc hôn nhân này do Thánh Thượng khởi ý, Hoàng Thái Hậu sau một thời gian đắn đo mới đồng ý, vậy Vân Yên thực sự đã đóng vai trò gì trong đó?
Có phải là do Vân Yên không muốn Hoàng Thái Hậu khó xử, không muốn bà và Thánh Thượng mâu thuẫn, nên mới đồng ý không?
Vân Yên biết Phụ Quốc Công, cũng từng qua lại, không có ác cảm, trưởng bối nhắc đến thì nàng nhận lời.
Giống như lần trước khi Vân Tĩnh bàn chuyện hôn nhân.
Vì trưởng bối trong phủ đều cho là tốt, mẹ Hoàng Thị cũng rất hài lòng, nên Vân Tĩnh trong lòng tuy có chút nghi ngờ, do dự, nhưng mãi không nói ra.
Dẫu rằng hôn nhân là chuyện lớn, là mệnh lệnh của cha mẹ, nhưng người làm cha mẹ ai cũng mong con cái được hạnh phúc.
"Nghe đại lang nói, Phụ Quốc Công không phải người hồ đồ, Vân Yên nhà chúng ta cũng là người tốt, dù cho mù mờ cưới gả thì ta vẫn tin họ sẽ sống tốt, nhưng ta vẫn muốn biết Vân Yên thật sự nghĩ sao."
"Con bé có thực sự vui không, hay là chỉ muốn chúng ta vui và yên tâm mà thôi..."
Nghe những lời đó, lòng Trần Thị vừa nặng trĩu, vừa chua xót, lại cảm động.
Trong mắt bà, lão phu nhân đôi khi nghĩ quá nhiều, lo lắng quá nên làm cho bản thân không thoải mái.
Nhưng đằng sau những suy nghĩ đó, lại chất đầy sự quan tâm và yêu thương.
Không thì mọi người mặt ngoài cứ hòa nhã, nở nụ cười với nhau, đóng cửa rồi ai mà quan tâm là cười thật hay giả?
Lão phu nhân đối với con cháu trong nhà, dù có phải con đẻ hay không, đều hết lòng.
Ánh mắt Trần Thị vẫn luôn dừng trên gương mặt Lâm Vân Yên.
Cháu gái vốn dĩ xinh đẹp, đôi mắt như cười, lúc này trong mắt lại ánh lên niềm vui, nếu nói nụ cười ngập tràn thì là cả những làn sóng lấp lánh, chảy qua không hề giấu giếm, từ đôi mắt đến khóe môi.
Nếu không phải là niềm vui thật sự, thì là gì đây?
Trần Thị âm thầm gật đầu.
Lão phu nhân lúc này chắc có thể yên tâm hoàn toàn rồi.
Lòng Trần Thị như trút được một gánh nặng, thì thấy miệng lưỡi lách chách của Lâm Vân Phương có phần ồn ào quá, bèn trêu: "Con cũng định học thuộc à? Sau này đi hợp bát tự cho người ta hả?"
Lâm Vân Phương cười khúc khích.
Lâm Vân Yên bỗng nhớ đến "quá khứ" của Lâm Vân Phương.
Vị tam muội phu tốt kia bây giờ vẫn còn ở quê nhà Đoạn thị.
Nếu Tam muội không gặp phải họa kia, bà nội cũng sẽ không phải cố chọn một người chồng từ trong tộc...
Lâm Vân Yên đặt cuốn sổ xuống, hỏi Trần Thị: "Muội ấy không biết tính, con biết, để con tính giúp muội ấy."
Trần Thị nghe vậy thì ngẩn ra.
Tất nhiên bà không tin Lâm Vân Yên biết tính toán, chắc chỉ là đùa vui mà thôi.
Trần Thị không muốn làm mất vui, cười nói: "Vậy ta phải căng tai nghe rồi."
Lâm Vân Phương cũng nói: "Muội cũng nghe đây, tính không hay muội không chịu đâu."
Lâm Vân Yên nghiêm túc nhớ lại.
Khi đó, bà nội đã lo lắng rất nhiều vì hôn sự của Lâm Vân Phương, chọn lựa mãi, định rồi lại định, lúc hợp bát tự, ngày nào cũng bái Phật, cho đến khi kết quả ra, nhìn thấy lời luận tốt, bà xúc động đến rơi nước mắt.
Kết quả bát tự, tất nhiên không thể quyết định cả đời sẽ thế nào.
Nhưng với Tiểu Đoạn Thị và Trần Thị khi ấy, đó là chỗ dựa tinh thần quan trọng nhất khi gả Vân Phương đi xa.
Lâm Vân Yên cũng từng xem kết quả đó, không thể nhớ hết, nhưng những lời tốt đẹp trên đó, nàng vẫn nhớ.
Nàng nói từng câu từng câu ra, Trần Thị nghe mà bật cười.
Lâm Vân Phương nghe xong, bĩu môi nói: "Toàn lời bình thường thôi."
"Bình thường chính là phúc đó con" Trần Thị nói.
Lâm Vân Yên lại đọc thêm một bát tự nam, rồi nói với Trần Thị: "Thẩm tìm người xem thử, có phải giống những gì con nói không."
Nghe vậy, Trần Thị lại ngẩn người.
Vân Yên thật thú vị, dựng lên cả câu chuyện đùa cợt mà đầy đủ như thật.
"Vậy ta sẽ ghi lại." Trần Thị rất chịu phối hợp, nói như thể chuẩn bị hành động: "Nếu thực sự hợp, có phải lật tung thiên hạ, ta cũng phải tìm cho bằng được người ấy, để làm rể nhà mình."
Nói xong, bà cười ha ha.
Lâm Vân Yên cũng cười.
Nàng biết lời của thím đa phần là đùa, nhưng hạt giống đã gieo xuống, sau này nếu thực sự có một thiếu niên nào đó hợp bát tự này đứng trước mặt, thím sẽ nhớ ra mối duyên này.
Cười xong, Trần Thị cất cuốn sổ hợp bát tự đi.
Thứ này rất quan trọng, phải giữ cẩn thận, sau này khi làm lễ nghi cần dùng.
"Phụ Quốc Công chắc cũng biết kết quả rồi." Trần Thị dặn dò: "Theo ý của An Dật Bá phủ, ngày mai Bá gia sẽ tâu kết quả lên Thánh Thượng, rồi trình Hoàng Thái Hậu, sau đó đợi Thánh Thượng hạ chỉ."
"Khi có Thánh chỉ trong tay, làm theo trình tự chuẩn bị, chừng xuân sang hoa nở, sẽ làm lễ đính ước."
Lâm Vân Phương tò mò hỏi: "Vậy chẳng phải còn hai ba tháng nữa sao?"
"Chứ con tưởng sao?" Trần Thị hờ hững gõ nhẹ vào nàng.
Con cháu nhà công hầu, quốc công cưới quận chúa, ngày ấy sẽ rực rỡ thế nào?
Rực rỡ không chỉ ở ngày lễ chính, mà từ khi đưa lễ đến cũng không thể sơ sài.
Không phải như những cái nhà xảy ra chuyện, phải gấp rút "xung hỷ" kia được.
Bát tự của họ còn chẳng hợp đủ ngày tháng nữa.
Lâm Vân Phương nhớ lại cảnh đính ước của đại tỷ trước đó, lẩm bẩm: "Thật sự rất tốn thời gian."
Trong viện Thanh Phác, Lâm Vân Tĩnh ôm lò sưởi ngồi trên giường.
Đúng lúc nàng đến kỳ, cả người không dễ chịu chút nào.
Nghe nói kết quả hợp bát tự của Lâm Vân Yên đã có, nàng bèn gọi nha hoàn đến và dặn: "Đến Vườn Bảo An báo tin vui, tiện thể nói với Nhị muội rằng, đợi ta khỏe hơn sẽ giúp muội ấy vẽ hoa văn. Nhất định sẽ làm cho muội ấy một cái khăn trùm đầu thật đẹp."
Nha hoàn nghe lệnh rồi đi ngay.
Hoàng thị bước vào, vừa tức vừa buồn cười: "Khó chịu thế này mà vẫn nhớ đến việc giúp người khác. Quận chúa đang chờ con đó, mau khỏe lại sớm nhé."