Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục

Chương 134




Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 134: Vang hơn, vang nữa

Trên đài, Lưu Tấn hành lễ xong thì đứng thẳng người.

Bao nhiêu ánh mắt đổ lên người hắn, sau chút căng thẳng ban đầu thì chỉ còn lại sự tận hưởng.

Hắn rất thích cảm giác được hàng ngàn người chú ý này.

Tuy nhiên, trong những ánh nhìn chờ đợi, tò mò, đánh giá kia, lại lẫn cả chút trêu chọc.

Lưu Tấn biết họ cười cái gì.

Trong lòng hắn cười gằn, nghĩ thầm, cười cái gì mà cười.

Chẳng phải đều là đàn ông sao?

Giọng nói của ai mà không có lúc khó nghe chứ.

Nguyệt nương nói đúng, kẻ lấy giọng hắn ra cười, hoặc là không biết chuyện, hoặc là cố tình đối nghịch với hắn.

Hắn đến để thi văn, đâu phải lên hát, giọng vịt kêu hay hoàng oanh hót thì có quan trọng gì?

Tất nhiên, còn có cái gọi là "dìm trước rồi nâng lên".

Giờ họ khinh hắn bao nhiêu, chê cười giọng hắn thế nào, lát nữa nghe bài văn của hắn, họ mới càng kinh ngạc.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Lưu Tấn nghĩ không ít thứ trong đầu.

Cũng may chẳng ai giục hắn.

Câu hỏi của Học viện Thạch Dương lần này không dễ, dù có suy nghĩ sơ sài cũng phải tốn chút công mà sắp xếp trước khi nói.

Lưu Tấn đứng đó, vì phẫn nộ trong lòng mà nhíu mày, vừa khéo hợp với dáng vẻ đang suy tư.

Trong phút chốc, hắn khiến người ta tưởng là đang rất tập trung.

Sau khi thầm mắng mấy câu trong lòng, Lưu Tấn mới tập trung trở lại, bắt đầu đọc thuộc bài văn đã chuẩn bị sẵn từ đầu.

Dưới đài, ban đầu còn có chút tiếng xì xào trò chuyện, nhưng rất nhanh đã hoàn toàn im lặng, không một tiếng động.

Tất cả đều bị văn chương của Lưu Tấn thu hút.

Không chỉ các học sinh nghe chăm chú, mà vài vị sơn trưởng, tiên sinh cũng rất hứng thú, vừa nghe vừa gật đầu.

Dưới đài, người hiểu chuyện nhìn rõ mấu chốt, còn người trên lầu, ngồi trong phòng lầu nhỏ chỉ để hóng chuyện cũng nhìn nhau không nói nên lời.

Phần lớn trong số họ không nhất định phân tích được rõ ràng, nhưng cũng biết Lưu Tấn trả lời rất xuất sắc.

Có người thích giảng giải ngay lập tức với những người bên cạnh.

Trong phòng nhỏ, Lâm Vân Yên và Từ Giản trao đổi ánh mắt.

Lưu Tấn quả thật đã chuẩn bị kỹ, bài văn nói ra trôi chảy thế này, thảo nào hắn lại từng nổi tiếng.

Từ Giản không nói lời nào, tựa vào ghế lắng nghe hết.

Chỉ đến khi Lưu Tấn dưới đài nói xong, trong tiếng vỗ tay hành lễ lại với các phía, Từ Giản mới bình thản kết luận: "Lưu Tĩnh viết đến chín phần."

Lâm Vân Yên tin vào phán đoán của Từ Giản.

Phong cách hành văn của mỗi người đều khác nhau.

Dù Từ Giản và Lưu Tĩnh có quan hệ không thân thiện, nhưng trước kia hắn cũng từng đọc không ít thứ Lưu Tĩnh viết nên có thể nhạy bén nhận ra.

Tuy vậy, phán đoán là phán đoán, nói ra thì không chỉ vô nghĩa mà còn làm mất giá trị.

Dù sao, Lưu Tấn là con trai, được cha dạy bảo, bắt chước cách viết của cha thì có gì lạ?

Trừ phi Lưu Tĩnh bước ra thừa nhận.

Nhưng Lưu Tĩnh có nhận không?

Ông sẽ không nhận bài văn, chỉ nhận đứa con.

Một đứa con giành được danh tiếng lớn ở buổi học này, thật sự khiến Lưu Tĩnh rạng rỡ.

"Tiếc rằng, Lưu đại nhân có thể chỉnh sửa trước nhưng không thể thay đổi tại chỗ." Lâm Vân Yên nói xong, quay sang nhìn Trần Quế: "Đến lượt Trần Đông gia của chúng ta rồi, đừng lãng phí bộ đồ đẹp này nhé."

Trần Quế nhịn không được mỉm cười.

Mở cửa phòng, hắn bước nhanh xuống lầu.

Không thể không nói, việc Quận chúa giao cho hắn lần này hoàn toàn khác với lần trước khi tính kế Tô Kha.

Lần đó, hắn giấu mình trong bóng tối, dù có xuất hiện cũng chỉ trước vài người, kẻ mất mặt là Tô Kha, không liên quan gì đến hắn.

Còn lần này, Lưu Tấn chắc chắn sẽ mất mặt, nghe lời của Quốc Công gia, Trần Quế hiểu rõ vị công tử Lưu này chẳng có chút kiến thức gì, rời cha hắn - người thi đỗ truyền lư thì Lưu công tử không thể viết nổi một bài văn hay.

Nhưng Trần Quế cũng phải lên đài, diễn trò trước mặt bao nhiêu thầy trò.

Từ sau màn ra trước sân khấu, đúng là không quen chút nào.


Khi Trần Quế vòng qua bên sơn trưởng, tiên sinh dạy học, Lưu Tấn vẫn chưa bước xuống khỏi đài.

Hắn còn đang say mê trong tiếng vỗ tay.

Vang hơn, vang hơn nữa!

Lưu Tấn thầm kêu trong lòng, đây thực sự là âm thanh tuyệt vời nhất thế gian.

Ngoài tiếng vỗ tay, tiếng bàn luận cũng bắt đầu truyền tới.

"Luận điểm không mới, nhưng phân tích rất tốt."

"Có đầu có đuôi, rõ ràng mạch lạc, ý tứ sâu xa."

"Văn cũng mạch lạc, trôi chảy, có thể hành văn trong thời gian ngắn thế này, thật sự rất giỏi."

"Ngươi biết hắn là ai không? Hắn là công tử của Hồng Lư Tự Khanh, cha hắn khi thi khoa đạt nhị giáp đầu, xuất sắc vô cùng đấy."

"Hổ phụ sinh hổ tử, gia học thâm sâu."

Lưu Tấn nghe thế thì rất hài lòng.

Hắn là công tử nhà họ Lưu, là con trai của Lưu Tĩnh.

Ở đây không ai nhắc tới phủ Phụ Quốc Công, nhà họ Từ, hay Từ Giản...

Hít sâu một hơi, Lưu Tấn lưu luyến chuẩn bị bước xuống khỏi đài, quay đầu nhìn lại thấy phía sơn trưởng có thêm một trung niên lạ mặt.

Người này ăn mặc thể hiện rõ hai chữ "có tiền", khuôn mặt luôn mỉm cười, trông hiền lành, động tác còn có chút khí chất của quan gia, không biết là học từ đâu.

Lưu Tấn đã từng gặp kiểu người này.

Thành Hành Thủy không thiếu những "người tốt" kiểu này.

Làm ăn kiếm được bạc, lại không muốn mang mùi tiền nặng nề, nhà mình không có con cái giỏi giang bèn ôm bạc đến thư viện, muốn tài trợ cho những học sinh nghèo.

Chẳng lẽ người này bị bài văn của hắn làm rung động, muốn tài trợ cho hắn sao?

Đùa à.

Nhà họ Lưu hắn đâu thiếu tiền học hành.

Các sơn trưởng đang nói chuyện với người này, Lưu Tấn không vội xuống đài, mà còn nhìn thêm vài lần.

Người đó như nhận ra ánh mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn lên, còn mỉm cười với Lưu Tấn.

Người trung niên đó chính là Trần Quế.

Hắn vừa giới thiệu mình với các sơn trưởng.

Người kinh thành, làm ăn buôn bán, cũng khá quen mặt với nha môn.

"Chắc các vị cũng nghe rồi, sau Tết nha môn sẽ sắp xếp chỗ ở thống nhất cho các thí sinh đến kinh thành, ngõ Lão Thật mới xây cũng sẽ đưa vào đó." Trần Quế cười tươi: "Tại hạ thuê một cửa hàng bán văn phòng phẩm, chưa bàn đến việc có thể kiếm bao nhiêu bạc, chỉ muốn ngửi chút mùi sách vở. Tiệm chưa mở, nhưng bút mực giấy nghiên đã chuẩn bị đủ cả, tên tiệm là Sinh Huy Các, mong là bút thần sinh ra văn hay. Nói là để nổi tiếng, muốn mượn gió buổi học này, để các thí sinh biết đến cửa hàng chúng ta. Hy vọng các vị cho tại hạ một cơ hội, để tại hạ tặng chút quà nhỏ cho các học sinh lên đài xuất sắc hôm nay, đều là văn phòng phẩm, các vị có thể kiểm tra qua."

Trần Quế nói xong thì Liêu Tử bước lên sau, mang theo vài món văn phòng phẩm.

Các sơn trưởng đã quen với kiểu người "tốt bụng" như Trần Quế, nhìn nhau định tìm lý do từ chối.

Phản ứng của họ không thoát khỏi mắt Trần Quế.

Hắn cũng đã chuẩn bị sẵn, vừa định nói tiếp thì một vị tiên sinh ngồi bên cạnh đã lên tiếng.

"Lão phu biết các ngươi lo cái gì." ông nói: "Sợ tặng không tốt, sợ dùng không thích hợp, dù sao học sinh của chúng ta đều có gia cảnh ổn, người khó khăn cũng đã có thư viện giúp đỡ, không thiếu đồ dùng. Nhưng các ngươi đừng quên, hôm nay không chỉ có học sinh ba học viện ở đây, còn có nhiều thí sinh đến dự thi, họ chưa chắc dư dả. Lão phu thấy không tệ, vị Trần viên ngoại này, hôm qua người có đến buổi hội thơ Lưu Tư Đường không?"