Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục

Chương 126




Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 126: Nghĩ cũng thật tốt

Trong tẩm điện.

Giọng Lâm Vân Yên nhẹ nhàng, chậm rãi, bày tỏ suy nghĩ của mình.

Hoàng Thái Hậu không ngắt lời, chỉ kiên nhẫn lắng nghe, quan sát cảm xúc tự nhiên toát ra từ lời nói của Lâm Vân Yên.

Một cô gái trẻ, đang suy nghĩ và lo âu về hôn nhân, về người chồng, về tương lai chưa biết trước.

Có khoảnh khắc Hoàng Thái Hậu nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Uẩn trong Lâm Vân Yên.

Nói ra thì so với việc dạy dỗ con trai, bà có kinh nghiệm dạy dỗ con gái nhiều hơn.

Thẩm Uẩn, Lý Kỳ, và cả Lâm Vân Yên, đều do bà nuôi lớn.

Những điều hôm nay Vân Yên nghĩ tới, trước đây A Uẩn và A Kỳ cũng từng cân nhắc.

Nhưng dường như lại có đôi chút khác biệt.

Vân Yên nhìn thấu đáo hơn.

Ít đi sự e lệ cũng chẳng có nhiều kỳ vọng.

Theo bản năng, Hoàng Thái Hậu giơ tay vuốt ve trán của Lâm Vân Yên.

Có lẽ do những chuyện xảy ra trong mấy tháng gần đây khiến nàng kinh sợ.

Một tên vô lại nhà Hứa Quốc công, một vụ tru di cả nhà họ Chu, sao không khiến nàng cảm thấy e ngại việc "lấy chồng" cho được?

"Phụ mẫu quyết định, mai mối đưa duyên." Lâm Vân Yên nói nhỏ: "Người cũng biết đấy, không phải con không muốn giành lấy cho mình, càng không phải con trời sinh phản nghịch, bậc trưởng bối chọn ai con đều gật đầu, chỉ là con thật sự không biết mấy vị công tử phù hợp. Kinh thành có biết bao nhiêu thiếu niên tuấn tú, người bảo con chọn tùy ý, con chỉ biết bốc thăm, trúng ai thì là người đó. Nhưng con cũng hiểu rằng, cho dù là người, hay tổ mẫu và phụ thân con, người mà các người định ra cho con chắc chắn là người mà mọi người cho là tốt nhất."

Hoàng Thái Hậu bị lời bốc thăm của nàng làm bật cười, thở dài: "Vậy con thử nói xem, con quen được bao nhiêu người?"

"Hôm nay quen được hai người." Lâm Vân Yên mỉm cười.

Câu nói này khiến mọi chuyện khép lại.

Trong lòng Hoàng Thái Hậu chợt lóe lên suy nghĩ, cũng hiểu ý của Lâm Vân Yên.

Nàng không bài xích Từ Giản, hoàn toàn khác với thái độ đối với em trai của hắn.

Sự khác biệt lớn như vậy lại khiến Hoàng Thái Hậu tò mò: Lưu gia công tử kia thật sự tệ đến thế sao?

Lần đầu gặp, không oán không thù, nếu chỉ vì tiếng vịt kêu thì với tính tình của Vân Yên, có lẽ cũng không đến nỗi đuổi người đi ngay.

Có lẽ ngay từ đầu người đó đã khiến Vân Yên không thoải mái?

"Ta hiểu rồi." Hoàng Thái Hậu vỗ tay Lâm Vân Yên, nói: "Chuyện này không cần gấp, dù Thánh Thượng có lên tiếng cũng không thể vừa mới quen đã định ra được. Chuyện hôn nhân đại sự cần bàn bạc kỹ càng, chúng ta từ từ tính."

Lâm Vân Yên tất nhiên là gật đầu.

Nghĩ đến vẻ thản nhiên của Từ Giản trước mặt Hoàng Thái Hậu, trong lòng Lâm Vân Yên thoáng qua suy nghĩ, nàng nói: "Chúng ta đều nghĩ về chuyện này, Thánh Thượng cũng một lòng hăng hái, nhưng không ai hỏi xem ý của Phụ Quốc công thế nào. Biết đâu Phụ Quốc công vốn không có ý đó thì sao?"

Hoàng Thái Hậu hừ một tiếng.

Không nói ra phát hiện thiếu cơ sở của Hạ Thanh Lược, nhưng Hoàng Thái Hậu không chút do dự đứng về phía Lâm Vân Yên.

Ý tưởng, suy nghĩ gì chứ?

Vân Yên là bảo bối của bà, dù ai muốn cưới nàng thì cần phải bày lòng thành ra trước.

Đôi bên nhìn nhau, nói chuyện hôn sự, thường là nam chủ động hơn, không thể để nữ phải bận tâm.

Đợi xem Từ Giản có tấm lòng và sự chân thành đó không rồi mới tính tiếp.

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi thoáng hiện trên gương mặt Hoàng Thái Hậu, Lâm Vân Yên đứng dậy cáo lui, quay về điện phía tây trước.

Hoàng Thái Hậu nhắm mắt dưỡng thần, nhưng suy nghĩ vẫn chưa dừng, bèn gọi Tiểu Dư công công vào hỏi: "Lưu gia công tử kia là thế nào? Ta chưa gặp người, ngươi thấy hắn thế nào? Sao lại khiến Vân Yên phản cảm như vậy?"

Tiểu Dư công công do dự.

Hoàng Thái Hậu không thúc giục nhưng rõ ràng đang đợi câu trả lời của hắn.

Sắp xếp lại ngôn từ, Tiểu Dư công công nói: "Dù gì cũng là huynh đệ ruột, chỉ nói về diện mạo thì không thua Phụ Quốc công bao nhiêu, nhưng con đường trưởng thành khác biệt, khiến khí chất biểu hiện cũng cách biệt rất lớn. Phụ Quốc công giữ chức cao, lại thường xuyên bên cạnh Hoàng Thượng, nên chững chạc hơn người cùng tuổi nhiều. Lưu công tử vẫn còn đang đi học, chưa trải qua việc triều đình, dù có lễ nghĩa đầy đủ, vẫn có vẻ non nớt. Dù chỉ cách nhau một tuổi, nhưng cảm giác mà họ mang lại là một người trẻ tuổi tài cao, còn người kia thì phải chờ xem tương lai thế nào."

Hoàng Thái Hậu gật đầu.

Nghe ra được, Tiểu Dư công công đã cố gắng không đắc tội ai, còn tiện thể khen Thánh Thượng.

"Ở đây chỉ có ta, Vương ma ma, và ngươi." Hoàng Thái Hậu chỉ vào hắn: "Nói thẳng không sao, cứ nói cho thật lòng đi."

"Trước đó Lưu công tử và Quận chúa hành lễ, lễ nghi không có gì sai sót, chỉ là..." Tiểu Dư công công ngập ngừng, rồi nói thật: "Quá nịnh nọt."

Mắt Hoàng Thái Hậu mở ra.

Người trải đời như bà tất nhiên là hiểu rõ.

Tính cách của một người thế nào, ít nhiều cũng thể hiện trong hành động của họ.

Có người đạo hạnh cao, biết cách kiềm chế, tán tụng nịnh nọt không thiếu nhưng không khiến người khác phản cảm, đây thực sự là một khả năng.

Nhưng cũng có người, tu dưỡng không đủ, trong cử chỉ lại nóng lòng thể hiện, như thế lại khiến người ta chán ngán.

Tên nhóc Lưu gia chính là loại sau.

Lại nghĩ đến con đường thăng tiến của Lưu Tĩnh...

Hoàng Thái Hậu không khó đoán, có lẽ Lưu Tĩnh muốn con trai mình học theo mình, dựa vào việc kết hôn với một nữ nhân gia thế để tiến thêm bước nữa.

Chỉ là lấy lòng một cô gái nghe có vẻ đơn giản, làm được hay không thì lại là chuyện khác.

Tên nhóc Lưu gia muốn lấy lòng Vân Yên, nhưng kết quả lại phản tác dụng, khiến Vân Yên khó chịu.

"Nghĩ cũng hay đó." Hoàng Thái Hậu lẩm bẩm một câu.

Rồi lại nghĩ đến chuyện Tiểu Dư công công nói trước đó rằng Từ Giản cũng bị Vân Yên chọc...

Lời của Từ Giản thực ra cũng không phải quá đúng mực, bị chọc cũng không oan.

Nhưng hắn nói một cách tùy ý thoải mái, bị chọc cũng không tức giận, người chọc cũng không cảm thấy bị xúc phạm.

Xem ra thật sự là "hợp mắt".

Ở bên ngoài Tây cung môn, Lưu Tấn chần chừ đứng bên cạnh quảng trường.

Cho đến lúc này, đầu óc của Lưu Tấn vẫn đang ong ong.

Trên đường ra khỏi cung, Lý Thiệu đi rất nhanh, không có ý định nói chuyện, cũng không để Lưu Tấn nói, ra khỏi cửa cung là tự lên ngựa đi mất, bỏ lại một mình Lưu Tấn ở đây.

Lưu Tấn không cam lòng về như vậy, bèn ở lại, trong lòng cứ nhủ thầm: dù thế nào cũng phải biết được lúc nào Từ Giản ra khỏi cung.

Đợi đến gần nửa canh giờ vẫn chưa thấy người.

Suy nghĩ một chút hắn mới nhận ra.

Từ Giản đã cùng Thánh Thượng đến Từ Ninh cung, chắc chắn cũng sẽ cùng Thánh Thượng rời đi, khi ra khỏi cung sẽ đi cửa Nam cung.

Không biết Từ Giản đến Từ Ninh cung làm gì.

Quận chúa Ninh An kia đến Thái tử cũng không nể mặt, nhưng chắc chắn nàng không dám không nể mặt Thánh Thượng.

Những ý nghĩ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu, Lưu Tấn càng lúc càng bực bội, gió lạnh thổi vào mặt, không nhịn được mà hắt xì mấy cái.

Gió lạnh buốt nên Lưu Tấn đành phải về nhà trước.

Hôm nay Lưu Tĩnh nghỉ triều, đang ở trong thư phòng đợi hắn.

Thấy con trai trở về, ông vội hỏi: "Sao rồi?"