Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục

Chương 116




Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 116: Ta ngồi đâu cho hợp đây?

Đêm qua, trời lại đổ cơn mưa thu.

Tiếng sấm vang lên liên hồi, từng cơn gió đập mạnh vào cửa sổ phát ra âm thanh rầm rầm.

Lâm Vân Yên ngủ không được yên giấc, lăn qua lăn lại, trời còn chưa sáng thì nàng đã giật mình tỉnh giấc.

Nàng mơ thấy rất nhiều chuyện.

Tuy chỉ là những mảnh ghép rời rạc nhưng đều là những điều nàng từng trải qua, nghĩ kỹ lại thì có thể ghép lại khá nhiều.

Ngày trước, vài năm đầu sau khi nàng và Từ Giản thành thân, mỗi lần trời đổ mưa thu, Từ Giản đều không ngủ lại trong phòng.

Sự ẩm ướt và lạnh lẽo của mưa thu khiến cơn đau xâm nhập vào tận xương tủy.

Ban ngày, tính tình Từ Giản vốn không thích nói ra, dù không thoải mái đến mấy cũng không để lộ. Nhưng ban đêm thì khác.

Trong giấc mơ, phản ứng của cơ thể không thể kiểm soát được ý chí.

Đau đến phát ra tiếng rên hoặc trằn trọc khó ngủ, những điều ấy đều ảnh hưởng đến người ngủ bên cạnh.

Lâm Vân Yên từng nói rằng nàng "không để ý", nhưng rõ ràng Từ Giản không nghe lời nàng.

Theo lời Từ Giản, chân đã không thể chữa khỏi, phủ lại không thiếu phòng để nằm, hà cớ gì phải khiến hai người đều ngủ không yên?

Lâm Vân Yên không cãi được.

Nhưng thực ra nàng cũng không ngủ ngon giấc, vì nàng sợ bóng tối.

Những lúc khác còn đỡ, nhưng vào những đêm mưa gió, sự sợ hãi bóng tối càng trở nên rõ rệt hơn.

Bên cạnh thiếu đi Từ Giản nàng chỉ có thể bảo Vãn Nguyệt thắp đèn dầu lên, có chút ánh sáng mới ngủ được.

Những đêm mưa của mấy năm ấy đại khái đều như vậy.

Sau này, Phụ Quốc công phủ cũng không còn nữa, họ phải lẩn tránh, vừa truy tìm dấu vết vừa đối phó với những mối nguy, Từ Giản cũng không đề cập đến chuyện đi sang phòng khác nữa.

Phần lớn thời gian họ cũng chẳng còn phòng nào khác để nằm.

Tất nhiên, lúc đó Lâm Vân Yên cũng đã không còn sợ bóng tối nữa.

Bên cạnh ghế nằm trong điện, Vãn Nguyệt lắng tai nghe động tĩnh.

Có vẻ như Quận chúa đã tỉnh nhưng vẫn chưa lên tiếng gọi, Vãn Nguyệt cũng không dám chắc nàng có đang lười biếng không muốn dậy hay không.

Nhưng hôm nay trời lạnh hơn nhiều, lúc trước tỉnh dậy, Vãn Nguyệt cảm thấy chăn có hơi mỏng, chỉ sợ Quận chúa lười biếng mà bị cảm lạnh.

May thay, chưa để nàng do dự lâu, Lâm Vân Yên đã tự tay vén màn lên.

Vãn Nguyệt vội vàng ôm áo khoác dày chuẩn bị sẵn: "Người khoác tạm áo này, đừng để bị lạnh."

Lâm Vân Yên nghe lời, hỏi: "Hoàng Thái Hậu đã dậy chưa?"

Hôm nay trời còn tối nên nàng không phân biệt được giờ giấc.

Vãn Nguyệt trả lời: "Nô tỳ vừa đi lấy nước thì thấy đã thắp đèn rồi, nếu người còn mệt có thể nghỉ thêm một chút, giờ vẫn còn sớm, chắc là chưa đến lúc bãi triều đâu."

Lâm Vân Yên không nằm lại, đứng dậy rửa mặt thay áo quần, sau khi chuẩn bị xong thì đi đến chính điện.

Có lẽ vì trời lạnh, Vương ma ma đã chuẩn bị sẵn lò sưởi tay cho Hoàng Thái Hậu.

Nương nương tựa người vào giường, tinh thần trông khá hơn mấy hôm trước rất nhiều.

"Các ngươi cẩn thận thế này, ai gia lại tưởng mình đã bảy, tám mươi tuổi rồi đấy." Hoàng Thái Hậu thở dài: "Chỉ là nhất thời không chống đỡ nổi thôi chứ căn cốt vẫn còn tốt lắm."

Lâm Vân Yên mỉm cười: "Căn cốt tốt thì càng không nên xem thường lần nghỉ ngơi này, không thì mấy chục năm trước dưỡng thân là vô ích rồi."

"Lý lẽ đều bị con nói hết rồi." Hoàng Thái Hậu chỉ vào Lâm Vân Yên, mỉm cười dịu dàng.

Tiểu Ngự công công bẩm báo: "Vừa rồi Thánh Thượng sai người đến thăm, nói là trưa nay sẽ đến thăm nương nương, muốn cùng nương nương dùng bữa trưa."

Hoàng Thái Hậu nhíu mày.

Một bà già đang bệnh, Thánh Thượng đến cùng ăn cháo, uống hai bát thuốc bổ sao?

Thế này hợp lý sao.

Huống hồ, bà vốn thích ăn ngon, sợ bà thèm thuồng, nên những bữa ăn của Lâm Vân Yên những ngày gần đây đều ở điện phía tây, tuyệt nhiên không ở trước mặt bà, chẳng lẽ Thánh Thượng định đến trước mặt bà ăn ngon uống ngon sao?

Nghĩ lại, Thánh Thượng làm việc không phải là người thiếu cân nhắc đến vậy, e rằng chuyện cùng ăn trưa chỉ là cái cớ, chắc hẳn có chuyện quan trọng muốn bàn với bà.

Suy nghĩ một hồi, Hoàng Thái Hậu lại thư giãn đôi chút.

"Vậy ai gia phải cố gắng chút thôi." bà nói: "Đừng để Thánh Thượng lo lắng về thân thể của ai gia."

Ở một nơi khác.

Trong Kim Loan điện, Tào Công Công vừa hô "Bãi triều".

Thánh Thượng từ long ỷ đứng dậy bước ra khỏi điện, khi đi ngang qua chỗ của Từ Giản thì bước chân khựng lại đôi chút, liếc nhìn hắn rồi lại tiếp tục đi mà không nói gì.

Động tác này diễn ra nhanh chóng, các triều thần lại cúi đầu tiễn Thánh Thượng nên gần như không ai nhận ra.

Chỉ có Lý Thiệu đứng ở hàng đầu tiên xoay người lại đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Nhìn theo bóng lưng Thánh Thượng, lại nhìn Từ Giản, Lý Thiệu tặc lưỡi một tiếng.

Ngự giá rời đi, không khí trong điện cũng thoải mái hơn đôi chút.

Lý Thiệu bước đến chỗ Từ Giản, đứng khoanh tay nói: "Phụ hoàng tìm ngươi có việc sao? Hôm qua ta vào Ngự Thư Phòng cầu kiến không tiện, ngươi và phụ hoàng chưa nói xong à?"

Từ Giản cúi đàu, giọng điệu bình thản, trả lời ngược lại: "Sao điện hạ lại nghĩ vậy?"

Lý Thiệu ngạc nhiên: "Phụ hoàng vừa rồi không phải đã liếc nhìn ngươi sao?"

"Thần không để ý." Từ Giản trả lời, rồi nói thêm một câu: "Đa tạ điện hạ nhắc nhở."

Lý Thiệu: ...

Hắn vốn chỉ là thấy thì hỏi một câu, không ngờ nhận lại hai lần bị chặn, lập tức thấy mất hứng.

Xoay người đi, hắn vừa đi vừa nói: "Chắc là ta nhìn lầm rồi."

Sau khi cung kính tiễn Lý Thiệu, Từ Giản đang định rời đi thì bị Lưu Tĩnh cản lại.

Trên mặt Lưu Tĩnh đầy vẻ lo lắng, hạ giọng nói: "Điện hạ cũng chỉ có ý tốt thôi..."

Từ Giản không trả lời lại.

Trước sự lạnh lùng của hắn, Lưu Tĩnh cũng chẳng ngạc nhiên, hắn tiếp tục nói: "Trước đây vì sao Thánh Thượng lại bảo con đến phủ Thuận Thiên? Vụ án Chu gia liên quan quá rộng, đừng nhìn bề ngoài coi như kết thúc, ta thấy Thánh Thượng vẫn còn để tâm."

Từ Giản mím môi.

Thực ra, là Đan đại nhân thiếu một người chống đỡ, mà hắn cũng nhìn thấu điểm này nên mới tranh thủ thời gian đi.

Thánh Thượng từng nói: "Đến phủ Thuận Thiên ngồi cũng được."

Tất nhiên, những điều này Từ Giản không định nói nhiều với Lưu Tĩnh.

Nhưng ít nhiều vẫn trả lời lại đôi chút.

Từ Giản nói: "Thánh Thượng bảo con đi thì con đi, lẽ nào còn phải hỏi Thánh Thượng vì sao ư?"

Lưu Tĩnh nhíu mày.

Cảm giác bị chặn lời không dễ chịu, mà còn bị Từ Giản chặn.

Hít sâu một hơi, cố làm vẻ thân thiết hơn, Lưu Tĩnh nói: "Ta cũng chỉ lo cho con thôi, Thánh Thượng có sắp xếp khác chăng? Con không chịu đến Bộ Binh ngồi, cũng nên tìm chỗ nào đó, tuổi trẻ mà cứ lêu lổng mãi không ra làm sao cả."

Khóe miệng Từ Giản nhếch lên, thoáng qua vẻ giễu cợt, còn lại là sự kiên nhẫn hỏi: "Theo ý Lưu đại nhân thì con nên ngồi ở đâu cho hợp lý đây?"

Lưu Tĩnh: ...

Đây chẳng phải là đang hỏi ý kiến mà là đang bắn tên có thuốc súng.

"Thằng nhóc này..." Lưu Tĩnh hít sâu một hơi.

Thằng nhóc này đã cao hơn hắn cả cái đầu, Lưu Tĩnh còn phải ngẩng lên mới nói chuyện được với Từ Giản.

Càng nghĩ càng không nhịn được, Lưu Tĩnh định trách mắng vài câu thì bị An Dật Bá ngắt lời.

Vị bá gia mặt mày đen kịt này khí thế hùng hồn, nói với Lưu Tĩnh: "Lưu đại nhân, ngươi làm cha mà không chu đáo bằng mẫu thân rồi."

Lưu Tĩnh ngẩn người: "Bá gia nói vậy là sao?"

"Từ Giản từng bị thương ở chân, trước kia ta cũng bị thương, để lại chút tật, khi trời mưa thu thế này rất khó chịu, phải nằm xuống ủ cho ấm mới dễ chịu." An Dật Bá vỗ vỗ thắt lưng già của mình, nói: "Đứng còn khó chịu nữa là."

Lưu Tĩnh "à" lên một tiếng.