Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục

Chương 112






Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 112: Họ đều đã chết

An Dật Bá và Từ Giản trở về cung báo cáo nhiệm vụ.

Thánh Thượng vừa phê duyệt tấu chương, vừa hỏi: "Chu Xướng còn kêu oan không?"

An Dật Bá báo cáo trung thực: "Oan thì không kêu, nghe nói khi bị áp giải đã gặp đứa cháu gái, tóm được người là mắng mỏ một trận, cuối cùng bị Quận chúa Ninh An phản bác lại, tức đến ngất đi."

Thánh Thượng tay cầm bút dừng lại, ngẩng đầu lên, trong giọng có chút tò mò: "Bị Ninh An mắng đến ngất sao?"

Chỉ với cô gái nhỏ dịu dàng, lúc nào cũng vui vẻ ấy mà cũng khiến Chu Xướng tức đến như vậy ư?

Chu Xướng chắc chắn là có rất nhiều tội lỗi rồi.

Nghĩ lại thì đúng là hắn có tội.

Hôm qua còn cố gắng tỏ lòng trung thành trong ngự thư phòng, hôm nay bị Ninh An vạch trần, đúng không cách nào chịu nổi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ có những cô gái như Ninh An phản đối thì Chu Xướng mới biết hai chữ "xấu hổ" viết thế nào, nếu là một quan viên nghiêm nghị, chắc Chu Xướng còn cố cãi lý đến cùng.

Thánh Thượng giao trọng trách giám trảm cho An Dật Bá.

Nói thật, trong cơn giận kia Thánh Thượng đã muốn chém ngay Chu Xướng, nhưng khi cơn giận qua đi, thực ra Thánh Thượng muốn giữ lại Chu Xướng thêm một thời gian.

Những điều liên quan đến Lý Mịch còn rất nhiều thứ chưa rõ ràng, không biết Vương Lục Niên và Chu Xướng có khai thật hay không, cũng cần kiểm chứng qua lại.

Nhưng cuối cùng, Thánh Thượng vẫn quyết định chém ngay.

Nhìn bề ngoài, mười năm sau khi đăng cơ, triều đình trong ngoài đều yên ổn, nhưng người có lòng khác vẫn còn không ít.

Không chỉ có Vương Lục Niên và Chu Xướng.

Cho dù Lý Mịch đã chết thì họ vẫn muốn kéo theo con trai của Lý Mịch giương cờ, mưu đồ bất chính.

Thà giết ngay để răn đe còn hơn là đợi họ mở miệng, nói ra đồng đảng cũng không biết thật giả ra sao.

An Dật Bá đứng ở đó, khí thế áp đảo tất cả.

Thiếu Vương Lục Niên cầm đầu, đám tiểu nhân cũng phải suy nghĩ.

An Dật Bá nhận lệnh đứng lên cáo lui.

Từ Giản cũng định đi theo nhưng bị Thánh Thượng gọi lại.

"Trẫm còn có việc muốn giao cho khanh."

Từ Giản đành ngồi xuống trở lại.

Uống một ngụm trà, Thánh Thượng nói: "Vừa rồi trẫm nói chuyện với Đan ái khanh về vụ án lần này, ông ấy khen khanh đấy."

Từ Giản đại khái hiểu ý của Thánh Thượng, chắc là không muốn khi vụ án kết thúc, hắn lại trở thành người đến rồi đi khi lên triều, muốn gián tiếp đưa hắn sang làm ở nơi khác, mười phần chắc là tam ty.

Nhưng hắn không muốn đi.

Từ Giản trực tiếp phản bác: "Thần là Nhất đẳng Quốc công, Đan đại nhân là Tam phẩm Phủ Doãn, chỉ cần thần không phá nhà, làm trò hề ở phủ Thuận Thiên hoặc làm ảnh hưởng tới công việc của quan viên thì khi đến trước mặt thánh thượng, ông ấy đều phải khen thần vài câu. Nhưng thần tự biết mình không nên coi lời của Đan đại nhân là thật."

Thánh Thượng lắc đầu, đặt chén trà xuống: "Vậy khanh nói xem, sau khi vụ án kết thúc có suy nghĩ gì? Nói rảnh rỗi thì trẫm không nghe đâu."

Từ Giản không trả lời ngay.


Dường như suy nghĩ rất lâu, hắn mới lên tiếng: "Thần thực sự chưa nghĩ kỹ, bên phủ Thuận Thiên còn vài việc cần hoàn tất, đợi bên đó xong việc thì thần sẽ đến xin lệnh."

Thánh Thượng gật đầu.

Lời này nghe ít nhất vẫn hơn là từ chối.

Từ Giản từ ngự thư phòng bước ra.

Tào Công Công tiễn hắn, thấp giọng nói: "Cái tên Vương Lục Niên đó, tạp gia thấy hắn chưa khai hết, mà còn giấu rất nhiều chuyện."

"Công công còn hỏi không ra." Từ Giản nói: "Thì ta và Đan đại nhân càng không có cách nào."

Tào Công Công cười, khiêm tốn lắc tay: "Không giống nhau, trong cung có thể dùng vài thủ đoạn không chính đáng, phủ Thuận Thiên sao có thể xét hỏi như vậy..."

Sợ rằng ngày mai Đan Thận sẽ bị Ngự Sử buộc tội mất chức.

Từ Giản trả lời: "Cũng đúng, mấy thứ dùng ở doanh trại trước kia Đan đại nhân cũng không dám dùng."

"Nếu phủ Thuận Thiên còn có manh mối nào thì phiền Phụ Quốc công báo lại cho tạp gia." Tào Công Công nói.

Từ Giản tất nhiên là đồng ý.

Trong phủ Thuận Thiên, Đan Thận chăm chỉ đọc văn thư.

Nhà họ Chu bị tịch thu, An Dật Bá dẫn người đến đưa Chu Xướng đi, Tào Công Công sai người đưa con trai Lý Mịch và Vương nương tử đi, trông như chỉ đợi từng người bị xử trảm, vụ án sẽ kết thúc.

Nhưng Đan Thận tự biết, vụ án này vẫn còn nhiều lỗ hổng.

Thấy Từ Giản tới, Đan Thận kéo hắn thấp giọng nói: "Hòa thượng Đạo Hành biến mất ở chùa Quảng Đức rốt cuộc đã đi đâu rồi? Hắn ở trong chùa mười hai năm, rốt cuộc đóng vai trò gì? Chẳng lẽ chỉ để giật dây Vương Lục Niên? Hắn còn giật những ai nữa? Hai rương vàng ở Ngõ Lão Thật rốt cuộc ai đã đào đi?"

Từ Giản ho một tiếng.

Hắn biết Đan đại nhân là người có tính cách quyết liệt, chắc chắn sẽ không coi vụ án là kết thúc sau khi giao hồ sơ, nhưng những câu hỏi này...


Hoặc hắn không trả lời được, hoặc là không thể trả lời.

Chẳng lẽ lại nói là tiểu Quận chúa đã sai người đào vàng đi, rồi hắn nhét sách cấm vào đó.

Kẻ tình nghi đang ở bên cạnh, lại chỉ trỏ chỉ trích bao ngày mà Đan đại nhân hoàn toàn không hay biết...

Chỉ sợ Đan đại nhân sẽ tức đến ngất mất.

"Ta vừa từ cung về." Từ Giản nói: "Nghe Tào Công Công nói, Vương Lục Niên vẫn còn rất nhiều điều chưa khai rõ, cụ thể thì ta không hỏi, mà Tào Công Công cũng không nói."

Đan Thận thông minh, nghe vậy thì thở dài.

Ông hiểu ý của Từ Giản.

Nếu tiếp tục điều tra, tất cả đều là khó khăn do hoàng tộc gây ra, căn bản không phải là thứ mà phủ Thuận Thiên có thể động đến.

Đan Thận cảm kích: "Ta biết rõ nặng nhẹ, những vấn đề này chỉ suy nghĩ trong bụng là được, làm sao có thể công khai điều tra, ta còn mong điểm đánh giá được tốt một chút nè."

Tùy tiện chỉ trỏ, kéo dài tay chân, sợ rằng "Xuất sắc" không thành, lại thành "Trảm".

Tại cửa chợ.

An Dật Bá cầm thẻ dài.

Giờ trưa đã đến, mặt trời lên cao.

Từ khi tịch thu tài sản đến lúc chém đầu, trước sau chỉ bốn ngày.

Đàn ông nhà họ Chu quỳ thành hàng, người nào người nấy đều đầu bù tóc rối.

Trán Chu Xướng còn chưa lành hẳn, tháo bỏ băng vải để lộ vết thương đáng sợ, mặt căng cứng không nhúc nhích.

Chu Sính ngơ ngác quỳ bên cạnh như một kẻ mất trí, hoàn toàn không phản ứng với những lời bàn tán của dân chúng xung quanh.

Chu Trì gầy đến má hóp vào, ánh mắt u ám như một con sói cô độc khát máu.

"Đến nước này." giọng hắn rất nhỏ, chỉ có Chu Xướng bên cạnh mới nghe thấy: "phụ thân còn muốn giấu giếm sao?"

Chu Xướng không hề cho hắn một ánh mắt.

"Phụ thân nói Lý Mịch không xứng, vậy ai mới xứng?" Chu Trì rít từng chữ qua kẽ răng: "Phụ thân và đệ đệ làm ra chuyện này, khiến chúng ta đều phải quỳ ở đây, con là nhi tử của phụ thân, trưởng tử, con thậm chí không xứng đáng chết rõ ràng sao?"

Mi mắt đầy nếp nhăn của Chu Xướng hơi nhướng lên.

Nhưng lại không phải nhìn về phía Chu Trì.

Ông nhìn về phía Chu Trán.

Chu Trán đứng ở vị trí tốt, ngay hàng đầu tiên, mặc áo tang, tay ôm bài vị.

"Ngươi..." Mới nói được một chữ, cổ họng Chu Xướng đã nghẹn lại, thở gấp.

Trong tình cảnh này, Chu Sính cũng phát hiện ra Chu Trán.

Cái lưng còng lập tức thẳng lên, Chu Sính muốn gọi con gái, nhưng khi nhìn rõ chữ trên bài vị, ánh mắt ông lại tối đi.

Đó là bài vị của Vu Thị.

Không có họ Chu.

Thời khắc đã đến, An Dật Bá vung thẻ dài, đao phủ lập tức chém đầu.

Chu Trán vô thức nhắm mắt rồi ép mình mở ra, nhìn thấy một màu đỏ máu, nàng ôm chặt bài vị.

"Mẫu thân." nàng nói nhỏ: "Họ đều đã chết rồi."