Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục

Chương 100




Yến Từ Quy

Tác giả: Cửu Thập Lục

Quá khứ chậm rãi

Chương 100: Vây kín phủ Anh Quốc công

Phủ Thuận Thiên.

Trong phòng, Chu Sính nhìn Đan Thận và Từ Giản với vẻ đề phòng.

Từ Giản ngồi trên ghế thái sư gần cửa sổ, tựa lưng vào ghế chậm rãi uống trà, như thể đây là quán trà chứ không phải hậu viện của nha môn vậy.

Đan Thận ngồi trên ghế khác gần cửa liếc nhìn Chu Sính rồi lại nhìn Từ Giản.

Thật là.

Phụ Quốc công lại trở về dáng vẻ bù nhìn như hôm giữa đêm thẩm vấn rồi.

Đan Thận vuốt râu.

Cũng không phải không quen, cũng không phải không hài lòng, chỉ là chưa thích ứng lắm.

Nghĩ lại thì lúc linh lúc không mới đúng là tình trạng nên có của tượng đất.

Lần nào cầu gì được nấy thì khói xanh từ mộ tổ tiên sẽ gây cháy rừng mất.

Sau khi ổn định tinh thần, Đan Thận lấy đơn thuốc ra đọc từng vị một.

Lông mày Chu Sính nhíu lại.

Đan đại nhân có ý gì đây?

Không hỏi về vàng thỏi, không hỏi về Lý Nguyên Phát, cũng không hỏi về Vương công công, mà lại đọc tên dược liệu.

Khoan đã, những dược liệu này...

Chu Sính vô thức nắm chặt hai tay thành nắm đấm.

Hình như là...

Tám năm rồi, hắn tưởng mình đã quên hết, nhưng đến lúc này mới hiểu, đơn thuốc này vẫn in sâu trong trí nhớ hắn.

Dù thứ tự khác với những gì hắn nhớ nhưng dược liệu chính là những dược liệu đó.

Giữa đêm, Phụ Quốc công mới nhắc đến việc Vương công công dùng đơn thuốc này hại Định vương Điện hạ, vậy bây giờ thì sao?

Đan Thận lấy đơn thuốc này từ đâu ra?

Là Vương công công bị bắt rồi? Hay là mụ đàn bà đó cũng nghe được đơn thuốc từ nghĩa phụ của bà ta? Hay là ở nhà...

Ánh mắt Đan Thận sắc bén, sự bồn chồn của Chu Sính đều lọt vào mắt ông.

"Cảm thấy quen thuộc không?" Đan Thận hỏi: "Tứ lão gia có tò mò về nguồn gốc của đơn thuốc này không? Bản quan là người thẳng thắn, không thích vòng vo, nên sẽ nói thật với ngài.

Hôm nay quý phủ của ngài xảy ra chuyện điên rồ, đại thiếu phu nhân muốn hạ độc phu nhân của ngài, sau đó bị lệnh ái phát hiện ngăn cản, lệnh ái cầu cứu, Quận chúa Ninh An đến giải cứu, Từ Ninh cung mời ngự y đến chẩn trị.

Đây là đơn thuốc do thái y viết, phu nhân của ngài trúng độc do pha trộn những thứ này.

À, thế là khớp với lời của vị ngoại thất của ngài rồi."

Chu Sính trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không tin vào tai mình.

Điên rồ là gì chứ?

Sao đại bá nương tại sao lại đột nhiên làm chuyện đó?

Không, đại bá nương sẽ không, chắc chắn là đại ca, vậy thì là phụ thân...

"Tứ lão gia chi bằng cũng thẳng thắn một chút, ngài đã thừa nhận rồi, nếu không bản quan sẽ lần theo manh mối, không nhất thiết phải tìm đến Vương nội thị, nhưng đào bới hết phủ Anh Quốc công cũng không khó lắm." Đan Thận nói, rồi cười lạnh: "Năm nay đúng thật là, đầu năm ngõ Lão Thật xảy ra chuyện, bản quan suýt mất mũ ô sa. Thánh Thượng khoan hồng, khó khăn lắm mới tiếp tục làm phủ doãn Thuận Thiên, nhưng kỳ kiểm tra năm nay chắc chắn tiêu rồi. Không ngờ, mùa thu này vận đổi, đợi bản quan hạ được phủ Anh Quốc công các người, kỳ kiểm tra này thế nào cũng đạt hạng ưu nhỉ? Ngài nói sao có phải không? Phụ Quốc công."

Từ Giản ngẩng lên, suy tư một chút rồi gật đầu: "Ta cũng có thể hưởng ké chút công lao."

Chu Sính tức giận không nói nên lời.

Hai người này căn bản là chưa có chứng cứ thực chất đã dám ở đây luận công ban thưởng.

Bên ngoài có một tiểu lại báo: "Cao công công đã đến."

Từ Giản đứng dậy đi ra ngoài.

Đi đến cửa thì dừng bước, hắn quay lại nhắc Chu Sính: "Thay vì thì thầm về ta và Đan đại nhân thì chi bằng thì thầm về lệnh tôn và lệnh huynh đi. Ta là người thích hóng hớt, cũng muốn học cách phụ tử huynh đệ trở mặt với nhau thế nào."

Nói xong, Từ Giản bước nhanh ra ngoài.

Đan Thận liếc nhìn gương mặt đen như than của Chu Sính, nói: "Bản quan không có sở thích đó, bản quan mong nhà họ Chu các người bớt gây chuyện hơn."

Nói rồi, Đan Thận cũng rời đi.

Chỉ còn lại Chu Sính tức đến ngửa mặt lên trời.

Tức thì tức nhưng lý trí vẫn còn, hắn hiểu rõ, lời hai người đó một đen một trắng đều là đánh vào tâm lý, nhất là Từ Giản, còn muốn ly gián nữa.

Nhưng hiểu thì hiểu lửa giận vẫn bốc lên, cùng với cảm giác bị ly gián đó cũng sôi sục trong lòng.

*

Trước công đường, Từ Giản gặp Cao công công.

Cao công công vào thẳng vấn đề: "Ta đến để nhận diện đứa trẻ."

Từ Giản nói: "Đang ở cùng nhũ mẫu trong ngục, Đan đại nhân đã sai người dẫn lên rồi."

Chẳng mấy chốc, nha dịch dẫn tiểu đồng đến.

Tiểu đồng sợ sệt trốn sau lưng nha dịch, không dám ló mặt.

Cao công công không khách sáo, tiến lên một bước, cúi người nắm cằm tiểu đồng, ghé sát quan sát ngũ quan.

Nhìn rõ rồi ông mới buông tay, lấy khăn lau ngón tay.

Đan Thận bảo người đưa tiểu đồng xuống.

"Ta cũng không dám chắc, nhưng đôi mắt đứa trẻ đó rất giống người đó." Cao công công nói: "Xem ra tám chín phần, rất có thể chính là con trai của người đó."

Đan Thận vội vàng kể về đơn thuốc: "Hai vị viện phán đã xác định đơn thuốc, phủ Anh Quốc công muốn giết người diệt khẩu, phía sau đơn thuốc này có lẽ không chỉ đơn giản là Vương nội thị."


Sắc mặt Cao công công trở nên nghiêm trọng: "Sao lại kinh động đến Từ Ninh cung nữa? Quận chúa mời sao?"

"Quận chúa và Chu cô nương là bạn thân." Đan Thận trả lời.

Đang nói thì bên ngoài tiếng trống vang dội.

Cậu hai họ Vu đặt dùi trống xuống, ưỡn ngực, cùng với cậu ba bước vào nha môn.

Chu Trán theo vào, giới thiệu với hai người về Phụ Quốc công và Đan đại nhân.

Đan Thận đang chờ nhà họ Vu đến kiện, bèn giới thiệu: "Đây là Cao công công ở bên cạnh Thánh Thượng, đến hỏi về vụ án của Chu tứ lão gia, vừa nói đến đơn thuốc đó."

Chu Trán hành lễ với Cao công công.

Hai cậu nhà họ Vu trao đổi ánh mắt.

Quận chúa nói đã truyền đạt đến Từ Ninh cung, giờ Thánh Thượng cũng sai người đến hỏi, hơn nữa thái độ của Đan đại nhân là đứng về phía Chu Trán, xem ra diễn biến tiếp theo sẽ bất lợi cho phủ Anh Quốc công rồi đây.

Nghĩ vậy, hai người thêm tự tin lấy đơn kiện ra.

Cao công công hỏi Chu Trán một câu, biết Lâm Vân Yên đang ở trên xe ngựa bên ngoài, bèn đi ra.

"Quận chúa." cách rèm xe, Cao công công nói vào trong: "Phía bên Từ Ninh cung..."

Lâm Vân Yên xuống xe, thành thật nói: "Ta cũng chỉ tình cờ gặp thôi, ta nghe Chu Trán nói về chuyện của mẫu thân nàng, bèn nghĩ liệu có thể mời ngự y đến khám lại không, hy vọng có cơ hội tỉnh lại. Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, lúc đó khẩn cấp, ta bảo người tìm Vương ma ma, nhờ bà ấy mời hai vị ngự y. Không ngờ, không những không cứu được, còn phát hiện mẫu thân nàng trúng độc. Thực ra ta chưa từng bẩm báo với Hoàng Thái hậu, lát nữa ta còn phải vào cung xin tội với nương nương."

"Quận chúa tâm địa thiện lương, ra mặt vì bạn thân." Cao công công mỉm cười, nghĩ đến chuyện phía sau còn liên quan đến Lý Mịch, bèn nhắc nhở: "Quận chúa hãy ở bên cạnh Chu cô nương nhiều hơn để an ủi nàng, việc điều tra sau này cứ giao cho phủ Thuận Thiên."

"Ta biết nặng nhẹ." Lâm Vân Yên cảm ơn.

Đối với Quận chúa thì dịu dàng, quay lưng lại, nụ cười trên mặt Cao công công lập tức biến mất.

Ông không nghỉ ngơi, nhanh chóng đến Thái Y Viện, tìm hai vị viện phán An và Phùng.

"Đơn thuốc độc đó có manh mối gì không?" Ông hỏi.

Phùng viện phán nhìn An viện phán.

An viện phán là lão ngự y, quá hiểu tầm quan trọng của việc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hôm qua Mã ma ma cũng nhắc nhở một câu, và ông rất đồng tình.

Vì vậy, ông không nhắc đến chuyện hôm qua, chỉ nói kết quả: "Dù liều lượng khác nhau nhưng triệu chứng bên ngoài của Chu tứ phu nhân và bệnh tình của Định vương Điện hạ năm xưa rất có thể xuất phát từ một đơn thuốc gốc."

Cao công công hít sâu một hơi: "Ý của An đại nhân là Định vương Điện hạ không phải qua đời vì bệnh sao?"

"Đúng." An viện phán trả lời: "Định vương Điện hạ bị người hại. Đơn thuốc đó quá xảo quyệt, nó đã qua mắt tất cả ngự y thời đó, bao gồm cả ta, chúng ta có tội."

Phùng viện phán muốn giải vây cho An viện phán: "Theo ghi chép, người kê đơn cứu mạng cho Điện hạ khi đó là Mạo đại nhân đã cáo lão về quê, ông ấy là người Lĩnh Nam, có lẽ đã từng thấy người dân tộc thiểu số ở đó dùng độc hay cổ gì đó..."

Cao công công mím môi.

Người Lĩnh Nam?

Nói đến mới nhớ, trước khi ra khỏi cung, ông đã cẩn thận xem lại danh sách cũ.

Vị Vương nội thị đó, tên thật là Vương Lục Niên, chẳng phải cũng xuất thân từ Lĩnh Nam sao?

Chuyện lớn như vậy, ông phải bẩm báo nguyên văn với Thánh Thượng.

*

Trong Ngự Thư Phòng, Thánh Thượng mặt mày âm trầm.

Cao công công báo cáo từng mục một cho ông nghe.

Sau khi nghe Từ Giản bẩm báo trong buổi triều sớm, Thánh Thượng đã biết chuyện phủ Anh Quốc công cấu kết với Vương nội thị và Lý Mịch, kết quả này không nằm ngoài dự liệu.

Cho đến khi ông nghe đến "Cái chết của Định vương".

"Hãy để Ngự Lâm quân bao vây phủ Anh Quốc công", không chút do dự, Thánh Thượng dặn dò: "Bảo Chu Xướng lăn đến Ngự Thư Phòng gặp ta."

Chu Xướng chính là Anh Quốc công.

Chưa đến giờ Ngọ, Ngự Lâm quân đã đứng đầy bên ngoài phủ Anh Quốc công.

Anh Quốc công run rẩy bước lên xe ngựa do hoàng cung chuẩn bị, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Không thể không cắt đứt quan hệ nữa rồi.