Yên Thủy Hàn

Chương 6




“Ta rất thích ngươi…”. Lãnh Lan thì thầm, tựa đầu vào đầu gối Lãnh Duệ.

          Hoa rơi rực rỡ, Lãnh Duệ gạt ra cánh hoa rơi trên mặt Lãnh Lan, ngón tay thon dài mang theo yêu thương trượt lên khuôn mặt Lãnh Lan, từ đuôi mày thanh tú đến cái mũi anh tuấn, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đôi môi hơi mỏng của Lãnh Lan.

          Lãnh Duệ biết mình rất lạnh lùng, không ai có thể tiếp cận hắn, ngay cả thị vệ lớn lên cùng hắn cũng khó biết hắn đang nghĩ gì. Có lẽ nguyên nhân là vì mẫu thân, Lãnh Duệ lẳng lặng nghĩ.

          Mẫu thân là một nữ nhân xinh đẹp, mà nữ nhân xinh đẹp thì thường không may mắn. Từ xưa đến nay hồng nhan bạc phận, có lẽ vì ông trời luôn ghen tị người xinh đẹp. Mẫu thân đẹp hơn cả hoa, khiến quân vương từng trải hết tất cả mỹ sắc thế gian cũng phải động dung. Thế là nàng bị mang vào cung, không ai hỏi qua ý kiến của nàng. Có thể được quân vương sủng ái là chuyện mỗi nữ nhân cầu còn không được, nhưng mẫu thân lại không chịu vứt bỏ tình yêu của mình. Có điều ở trước mặt quyền thế, tình yêu cũng đành khom lưng. Người yêu của mẫu thân rút lui, theo một ý nghĩa nào đó thì đã phản bội tình yêu. Không ai nói hắn làm sai, trừ nữ tử rưng rưng nước mắt vào cung kia.

          Lãnh Duệ biết mẫu thân không vui, ngoại trừ đối với hắn, mẫu thân chưa bao giờ cười. Từ nhỏ Lãnh Duệ đã biết, trong lòng mẫu thân chỉ có một mình hắn.

          Mẫu thân vẫn luôn sinh bệnh, nằm lì trên giường mấy năm. Hôm đó, mẫu thân bảo mọi người lui ra, nói cho Lãnh Duệ biết tất cả mọi chuyện. Năm ấy Lãnh Duệ mười tuổi, hắn nhớ rất rõ lời mẫu thân nói.

          “Duệ, ta không phải người mẹ tốt. Trái tim của ta lúc vào cung đã sớm chết đi. Ngươi còn nhỏ, sẽ không biết cái gì gọi là trái tim chết. Mẫu thân hi vọng ngươi vĩnh viễn cũng không cần biết. Vốn dĩ ta đã sớm chết, nhưng vì ngươi, ta ở lâu thêm mười năm”. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Lãnh Duệ, yên lặng nhìn chăm chú con trai mình. “Duệ, đừng yêu bất cứ ai. Trên đời này, thứ dễ thay đổi nhất, dễ bị lợi dụng và phản bội nhất chính là tình yêu”

          Khi đó Lãnh Duệ mơ hồ biết thời gian của mẫu thân không còn nhiều.

          Hai tháng sau, Lan phi qua đời.

          Lãnh Duệ cúi đầu, ánh mắt nhu tình nhìn người đang gối đầu lên đầu gối mình. Đôi tay tú mỹ lưu luyến trong mái tóc đen của Lãnh Lan. Người này, khăng khăng xông vào đời hắn, khăng khăng xông vào lòng hắn, không chịu rời đi.

          Lan là kẻ đơn thuần. Thâm tình của Lãnh Lan, Lãnh Duệ hiểu được. Lan sẽ không phản bội hắn, Lãnh Duệ ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào chốn xa xăm.

          Mẫu thân, ta tin tưởng người yêu của ta. Hơn nữa ta sẽ trở thành người có quyền lực nhất quốc gia này, dùng nó để bảo vệ tình yêu của ta, sẽ không xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

          “Duệ, ngươi đang nghĩ gì thế?”. Lãnh Lan đổi tư thế, ngửa mặt nhìn người yêu.

          “Nghĩ đến ngươi”. Lãnh Duệ kéo một lọn tóc của Lãnh Lan, nghịch ngợm quét lên gò má hắn.

          Lãnh Lan cười khẽ, né tránh lọn tóc khiến mình ngứa ngáy, nhưng thân thể hắn bị Lãnh Duệ chế trụ nên không cách nào tránh được. Hắn dứt khoát vùi đầu vào vòng tay Lãnh Duệ, cọ cọ.

          Lãnh Duệ vì động tác của Lãnh Lan mà ngừng tay, kéo Lãnh Lan vào lòng, dùng môi lấp kín tiếng kêu của Lãnh Lan. Lãnh Lan hơi vùng vẫy, sau đó ngoan ngoãn tựa sát vào Lãnh Duệ, hai tay vòng lên cổ Lãnh Duệ, uyển chuyển nghênh đón.

          Nhìn người yêu bị mình hôn đến mê mang, ánh mắt Lãnh Duệ trở nên nóng rực. Hắn ôm lấy người trong vòng tay, hướng về phòng.

          “Chúng ta đi đâu vậy?”. Lãnh Lan khó hiểu, nhưng vẫn thoải mái ôm Lãnh Duệ.

          “Ngươi đoán xem?”. Người bị hỏi trả lời một cách tà ác, đi vào phòng. Theo sau là một mảnh kiều diễm bên trong cửa phòng đóng kín.

          …

          “Sao vậy?”. Người trên giường lười biếng hỏi, vươn tay vén lên mái tóc dài của người trên thân.

          “Phụ hoàng muốn tuyển phi cho ngươi đúng không?”. Lãnh Lan sâu kín hỏi. “Ngươi là đế vương tương lai, sẽ có hậu phi, con cái…”

          Lời còn chưa dứt, Lãnh Lan đã bị người bên cạnh kéo qua, đối mặt với một ánh mắt kiên định. “Ta mặc kệ người khác nghĩ thế nào, nói thế nào, ta chỉ cần ngươi”. Lãnh Duệ bình tĩnh nhìn Lãnh Lan. “Chờ ta làm vua, ngươi chính là hậu phi duy nhất của ta, người yêu duy nhất của ta”. Gương mặt Lãnh Duệ nghiêm túc, trong giọng nói đầy nhu tình. “Không ai có thể ảnh hưởng đến ta, bao gồm cả phụ hoàng”

          Nhìn ánh mắt chăm chú của Lãnh Duệ, Lãnh Lan an tâm cười, gật đầu, vịn lên vai Lãnh Duệ. Đúng vậy, mình không có gì phải lo. Hắn là Duệ a, có thể khiến mình yên tâm ỷ lại. Lãnh Lan vùi càng sâu vào ôm ấp quen thuộc kia, mặc cho cảm giác gọi là hạnh phúc vờn quanh mình.

          Hồi lâu, Lãnh Lan đột nhiên nhớ đến điều gì, đẩy đẩy Lãnh Duệ. “Duệ, ta giúp ngươi được không?”

          “Giúp ta?”. Lãnh Duệ đang định ngủ, nghi hoặc hỏi.

          “Đúng vậy”. Lãnh Lan dứt khoát ngồi dậy. “Gần đây thân thể phụ hoàng không tốt, ngươi cả ngày đều bận rộn, ta lại cả ngày rỗi rảnh. Ta giúp ngươi được không?”

          “A, sao ngươi lại nghĩ đến chuyện tìm việc để làm chứ? Ngươi không phải rất thích chạy lung tung cả ngày sao?”. Lãnh Duệ cười cười hỏi.

          “Vì… người ta thương ngươi bận rộn mà. Hơn nữa ta cũng muốn giống Lưu Lam có thể giúp đỡ ngươi một chút chuyện. Như vậy ngươi sẽ không quá mệt mỏi”. Suýt nữa nói lỡ, Lãnh Lan hơi chột dạ dời tầm mắt, không khỏi nghĩ tới lời dặn của Lãnh Giác.

          Nhị ca đối xử với hắn thật tốt, nếu không phải nhị ca nhắc nhở, hắn thật sự chỉ biết bám Duệ. Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ đến việc làm gì đó cho Duệ. Nhị ca không những suy tính chu đáo mà còn cẩn thận, không những nhắc nhở hắn giúp đỡ Duệ mà còn dặn hắn không cần nói cho Duệ biết, sợ Duệ không vui.

          “Không vui ư? Được rồi, ngày mai ngươi theo ta thượng triều. Lan của ta giỏi như vậy, nhất định có thể trở thành trợ thủ tốt nhất của ta”. Hiểu lầm là Lãnh Lan không vui, Lãnh Duệ thương yêu dỗ dành hắn.

          …

          Hoa nở hoa tàn, chớp mắt đã là mùa rét đậm.

          Tuyết lớn tung bay, trong hoàng cung một mảnh trắng bạc. Trong vườn hoa cũng chỉ có vài khóm mai già kiêu ngạo nở rộ. Lãnh Giác ngồi dưới gốc hoa, mặc cho tuyết rơi đầy tay áo, dường như không chút cảm giác lạnh lẽo. Các thị nữ bên cạnh ai nấy đều run lập cập, lại không ai dám tiến lên khuyên chủ nhân trở về. Nhị điện hạ vốn là người rất ôn hoà, nhưng từ khi bị phế đi hai chân thì ngày càng u ám băng lãnh, khiến người ta sợ hãi.

          Tuyết càng lúc càng nhiều, lúc này một người vội vã bước đến. Nhìn thấy người tới, các thị nữ đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

          “Dịch Thuỷ bái kiến điện hạ”. Người tới quỳ xuống đất hành lễ.

          Lãnh Giác dường như hoàn hồn, thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó bảo. “Các ngươi đều lui xuống đi”

          Mọi người cầu còn không được, vội lui ra. Trong nháy mắt, vườn hoa chỉ còn lại hai người là Lãnh Giác và Dịch Thuỷ.

          “Thế nào?”. Lãnh Giác nhìn chằm chằm về phương xa, hỏi.

          Dịch Thuỷ đứng lên, đầu tiên cởi xuống áo choàng trên người mình, khoác lên cho Lãnh Giác, sau đó mới đáp. “Hết thảy đều như điện hạ mong muốn. Tam điện hạ hiện tại đã nắm giữ binh quyền trong kinh thành, những người còn lại đều bị Thái tử phái đi dẹp loạn, ít nhất trong vòng ba tháng không về kinh thành được. Về phần các trọng thần trong triều, đã có một số là người của chúng ta, một số khác chỉ lo cho mình, không cần để ý tới. Về phần số người ngoan cố kia, ta đã phái người lặng lẽ giam người nhà của bọn họ, sẽ không có vấn đề gì lớn”

          “Phía Lãnh Duệ có động tĩnh gì không?”. Lãnh Giác ngắm nghía đoá mai đỏ trong tay, hỏi tiếp.

          “Điện hạ suy nghĩ chu đáo, mấy ngày này, tam điện hạ luôn vô cớ ngất xỉu, khiến lòng hắn hỗn loạn, hiện tại đang bận tìm mấy vị danh y, cơ bản không để ý tới chuyện này. Có điều…”. Dịch Thuỷ do dự một chút, rốt cuộc vẫn hỏi. “Thuốc kia thật sự không ảnh hưởng gì đến thân thể tam điện hạ ư?”

          Lãnh Giác liếc Dịch Thuỷ một cái, ánh mắt lạnh như băng. “Ta sẽ không hại Lan”. Hắn quay đầu đi. “Thuốc kia chỉ khiến hắn thỉnh thoảng chóng mặt mà thôi, chỉ cần ngừng thì không sao”

          “Vâng, thuộc hạ vượt quá giới hạn”. Dịch Thuỷ cúi đầu không nói.

          Hồi lâu, Lãnh Giác mở miệng. “Phía hoàng thượng thì sao?”

          Dịch Thuỷ kính cẩn trả lời. “Hoàng thượng không chống đỡ được bao lâu”

          “Ta muốn đáp án chính xác”. Lãnh Giác không kiên nhẫn nói.

          “Vâng, hoàng thượng nhiều nhất chỉ còn một tháng”

          “Phải không?”. Lãnh Giác giơ cành hoa lên, đưa đến gần môi mình, sau đó há miệng cắn xuống đoá hoa đẹp nhất. Hắn quay đầu, cười tươi như hoa. “Rốt cuộc bắt đầu”

          Nhìn nụ cười như hoa này, Dịch Thuỷ biết, bản thân mình có thể vì nó mà trả giá tất cả.

          Hai mươi tám ngày sau truyền ra tin tức hoàng thượng băng hà. Cùng hôm đó, cung đình biến đổi lớn, Thái tử Lãnh Duệ mất tích, tam điện hạ Lãnh Lan lên ngôi hoàng đế, trở thành tân đế quân.