Yên Thủy Hàn

Chương 4




    Hôm đó, Lãnh Lan biết nơi hắn ở là Quỳnh Hoa cung, biết thiếu niên băng thanh ngọc nhuận kia là Lãnh Duệ, con thứ năm của Lãnh Kỷ, đối thủ duy nhất tranh đoạt ngôi hoàng đế với Lãnh Giác.

          Lãnh Duệ là con của Lan phi, Lãnh Lan chưa từng gặp Lan phi, lúc hắn hồi cung, Lan phi đã qua đời từ lâu.

          Không ai biết xuất thân của Lan phi, nhưng vẻ đẹp của nàng thì không ai không thừa nhận. Năm ấy Lãnh Kỳ sau một lần đi tuần thì mang nàng về, lập tức phong làm phi, ba ngàn sủng ái đều tập trung vào nàng, khiến không ít tần phi đố kị. Lãnh Kỳ cố hết sức khiến nàng vui vẻ, chỉ cần Lan phi mở miệng, bầu trời ánh trăng hắn cũng tìm cách hái cho nàng. Nhưng Lan phi từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, chưa từng vui vẻ, chỉ sau khi sinh Lãnh Duệ mới nở nụ cười. Vì thế, Lãnh Duệ từ lúc sinh ra đã nhận được tất cả cưng chiều.

          Lãnh Duệ hoàn toàn thừa kế dung nhan tuyệt đẹp của mẫu thân, lại thông minh hơn người cùng khí thế bễ nghễ thiên hạ, khiến hắn từ nhỏ đã là đối tượng được mọi người chú ý. Mức độ sủng ái ngoại trừ Lãnh Giác thì trong số các hoàng tử không ai sánh bằng. Các đại thần đều biết, vị trí thái tử chỉ có thể là Lãnh Giác hoặc Lãnh Duệ.

          Năm Lãnh Duệ mười một tuổi, Lan phi rốt cuộc buồn bã mà chết. Lãnh Kỳ vô cùng đau lòng, phong làm hoàng hậu. Kì quái là lúc ấy Lãnh Duệ cũng không đau lòng lắm về cái chết của mẫu thân, chỉ thản nhiên nói đã thoả mãn tâm nguyện của nàng sau lễ tang trang trọng. Không ai biết hắn nói về ai, cũng không ai hỏi, mà Lãnh Kỳ càng dung túng cưng chiều đứa con này.

          Không biết có phải chịu ảnh hưởng của mẫu thân hay không, từ nhỏ Lãnh Duệ đã là đứa trẻ lãnh đạm. Nơi hắn ở là Quỳnh Hoa cung, tuyệt đối không cho người ngoài tiến vào. Mà cánh rừng kia là Lãnh Duệ sai người dựa theo ngũ hành bát quái mà bố trí, chỉ để một mình hắn nghỉ ngơi. Ngay cả thiếp thân thị vệ của hắn, khi không có mệnh lệnh cũng không được vào. Thế mà hôm đó Lãnh Lan không biết, lỗ mãng xông vào.

          Từ đó về sau, Lãnh Lan cố chấp quấn lấy Lãnh Duệ. Mà Lãnh Duệ, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ngầm cho phép Lãnh Lan tiếp cận. Mà ánh mắt hắn nhìn Lãnh Lan cũng ngày càng nhu hoà.

          Tuyết rơi cực kì lớn. Trận tuyết năm nay đã bay lả tả hai ngày. Trên đất tuyết đọng rất dày. Có hai con ngựa lao vụt trên mặt tuyết trắng chói mắt. Xa xa phía sau, có mấy người đi theo.

          Lãnh Lan không thích mùa đông. Hắn sợ lạnh, bình thường đến mùa đông đều cố gắng núp trong phòng. Nhưng Lãnh Duệ thích, càng thích tuyết rơi. Vì vậy hôm nay Lãnh Lan mới xuất hiện ở đây.

          Nhìn khuôn mặt Lãnh Duệ càng xinh đẹp trong tuyết, nụ cười hơi hưng phấn, Lãnh Lan cảm thấy cảnh tuyết cũng thật đáng yêu, lạnh giá dường như biến mất rất nhiều. Hắn nhìn chăm chú Lãnh Duệ, thật sâu, thật sâu.

          Hắn lẳng lặng, tỉ mỉ, khát vọng không nói lên lời nhìn chăm chú dung nhan hắn vĩnh viễn không thấy chán này. Hắn hết lần này đến lần khác vẽ lên dung nhan Lãnh Duệ trong lòng. Hưng phấn, giận dữ, lạnh lùng, cáu gắt… Nếu có khả năng, Lãnh Lan vĩnh viễn muốn khắc dung nhan này xuống tận đáy lòng.

          Sau này hắn nghĩ, có phải hay không lúc đó hắn đã dự cảm được điều gì, mơ hồ biết cuối cùng sẽ có một ngày, hắn chỉ có thể dựa vào kí ức mới có thể nhìn thấy gương mặt mà hắn yêu nhất.

          “A, chồn tuyết”. Lãnh Duệ kêu lên một tiếng, lúc này Lãnh Lan mới hồi thần. Theo ngón tay Lãnh Duệ chỉ, hắn chỉ thấy một bóng trắng nhẹ nhàng lướt qua.

          Không đợi Lãnh Lan nói gì, Lãnh Duệ đã phóng ngựa đuổi theo. Lãnh Lan vội giục ngựa đi theo, các tuỳ tùng cũng cuống quýt theo sát.

          Trên cánh đồng tuyết, hai con ngựa một trước một sau, nhanh như xẹt điện chặt chẽ theo một con vật nhỏ màu trắng. Chồn tuyết hoảng loạn không còn chỗ chạy, chui vào một khu rừng nhỏ cách đó không xa.

          Trong rừng cây cối rất thấp, hơn nữa cành cây tràn lan, trở ngại ngựa đi tới. Chờ hai người vất vả ra khỏi rừng, bóng dáng chồn tuyết đã không thấy. Lãnh Duệ rõ ràng có chút không vui.

          Lãnh Lan thử dò hỏi. “Chúng ta tìm một chút, không chừng có thể tìm được thì sao?”

          “Không đâu, chồn tuyết là loại động vật rất nhát gan và nhạy bén, vừa bị chúng ta doạ sợ, đoán chừng trong vòng mấy tháng cũng không ra nữa”. Lãnh Duệ khó chịu đáp trả. “Thôi, chúng ta về đi”

          Sau đó Lãnh Duệ xoay đầu ngựa trở về. Lãnh Lan yên lặng theo hắn, cảm giác hơi kì quái. Trong cảm nhận của hắn, Duệ là người không để ý đến thứ gì, hôm nay vì sao lại thất vọng vì một con chồn tuyết như vậy?

          Trở về Quỳnh Hoa cung, Lãnh Lan lặng lẽ hỏi Lưu Lam. Lưu Lam lặng im hồi lâu mới đáp trả. “Việc này nói cho ngươi biết cũng không sao. Năm ấy Lan phi từng cho Ngũ điện hạ một con chồn tuyết, điện hạ rất thích. Về sau Lan phi qua đời, điện hạ càng cưng con chồn đó như bảo bối. Đáng tiếc năm ngoái con chồn đã bệnh chết, lúc ấy điện hạ rất đau lòng, chúng ta đã tìm một con giống vậy thật lâu để đưa cho điện hạ, nhưng loài vật này quá hiếm. Không ngờ hôm nay gặp được, nhưng lại để nó thoát”

          Lãnh Lan vội nói. “Vậy chúng ta bắt con chồn kia về không phải là được rồi sao, bây giờ đi ngay đi”

          Lưu Lam cười sự vội vã của hắn. “Chồn tuyết rất thông minh, hôm nay bị doạ, đừng nói là hiện tại, trong một tháng e rằng cũng không thấy được. Cho dù chúng ta đi cũng phí sức”

          Lãnh Lan nghe vậy cũng không phục. Tự ta đi tìm, nếu bắt được Duệ nhất định rất vui. Lãnh Lan tưởng tượng ra nụ cười của Lãnh Duệ, trong lòng hạ quyết định.

          Hắn không biết, quyết định này đã huỷ hoại cuộc đời hắn.

          Hôm sau, Lãnh Lan len lén xuất phát. Hắn quyết định tìm từ rừng cây nhỏ kia. Hắn tỉ mỉ tìm kiếm tung tích chồn tuyết, trong lúc vô tình lại đi càng xa. Lúc hắn cảm thấy không thích hợp thì đã đến một nơi xa lạ.

          Lãnh Lan vội trở về, lại phát hiện mình hoàn toàn không nhớ đường, mà bốn phía một mảnh trắng xoá, chẳng nhìn thấy gì.

          Sau vài canh giờ di chuyển, Lãnh Lan không thể không thừa nhận, hắn lạc đường.

          Tuyết càng rơi càng lớn, hoàng hôn trải khắp bốn phía. Lãnh Lan vừa lạnh vừa đói, cũng không kiên trì được nữa. Hắn hiện tại chỉ mong có người phát hiện hắn mất tích mà tìm hắn. Nhưng vấn đề là hắn không nói cho bất cứ ai hắn đi đâu, hiện tại mới biết cái gì gọi là tự làm tự chịu.

          Lãnh Lan quấn kín y phục, cuộn mình dưới một gốc cây nhỏ. Trời tối, đã lạnh đến mức hầu như mất cảm giác, Lãnh Lan mơ hồ nghe được có người đang gọi. Tinh thần hắn đã mơ hồ, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, lại phát giác mình lực bất tòng tâm.

          Thanh âm chợt xa chợt gần, dường như muốn rời đi. Lãnh Lan sốt ruột, nặng nề cắn lên tay một cái, nhân lúc đau đớn khiến mình thanh tỉnh một chút mà dùng sức kêu to một tiếng, lại lập tức không còn khí lực.

          Trong nháy mắt, một bóng người hiện ra trước mặt hắn.

          “Ngươi không sao chứ?”. Là Lãnh Giác. Hắn sốt ruột nâng Lãnh Lan dậy, kiểm tra từ trên xuống dưới.

          Lãnh Lan lắc đầu.

          “Tốt, vậy ta mang ngươi về, ngươi ráng chịu đựng một chút”. Lãnh Giác ôm lấy Lãnh Lan, dùng khinh công lao ra ngoài.

          Lãnh Lan yên tâm tựa vào lòng Lãnh Giác, muốn ngủ thật say. Lãnh Giác vừa chạy vội, vừa không ngừng cúi đầu xem xét tình trạng của Lãnh Lan. Thấy Lãnh Lan buồn ngủ, hắn vươn tay vuốt lên khuôn mặt Lãnh Lan. “Đừng ngủ, Lan”

          Lãnh Lan miễn cưỡng mở mắt, gật đầu đáp ứng. Đột nhiên, thân thể Lãnh Giác trầm xuống, Lãnh Lan cũng tuột tay ngã xuống một bên. Lúc hắn bò dậy, đã phát hiện hai chân Lãnh Giác rơi vào trong tuyết.

          “Đừng qua đây”. Lãnh Lan muốn sang đỡ Lãnh Giác, lại bị Lãnh Giác lớn tiếng bảo ngừng lại.

          “Nhị ca, ngươi sao vậy?”

          “Đây là đầm lầy”. Lãnh Giác bình tĩnh giải thích. “Ngươi qua đây cũng sẽ rơi vào. Ngươi bây giờ mau trở về tìm người đến cứu ta”

          “Ta không thể bỏ ngươi lại”. Lãnh Lan kêu to, hắn hiện tại hoàn toàn thanh tỉnh.

          “Ta không thể cử động, động đậy sẽ càng hãm sâu. Không có ai hỗ trợ, ta không ra được”. Lãnh Giác nghiêm nghị nói. “Ngươi đã đông lạnh cả ngày, nếu không rời khỏi thì sẽ chết. Hơn nữa lấy thể lực hiện tại của ngươi, cơ bản không giúp được ta. Hiện tại biện pháp tốt nhất là tìm người tới cứu ta”

          Lãnh Lan còn đang do dự, giọng Lãnh Giác càng thêm nghiêm khắc. “Mau đi, mọi người đang phân nhau đi tìm ngươi. Ngươi đi thẳng hướng đông, sẽ gặp được người của Duệ. Bọn họ đang ở gần đây, mau đi đi”

          Lãnh Lan đứng lên, nhìn Lãnh Giác đang vướng trong tuyết, lại lảo đảo chạy về hướng đông. Lúc hắn nhìn thấy Duệ, chỉ kịp nói một câu. “Nhị ca rơi vào đầm lầy, mau cứu hắn…”. Sau đó liền bất tỉnh.

          Lúc hắn tỉnh lại, đã là ba ngày sau.

          Sau khi tỉnh lại, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là ánh mắt lo lắng của Lãnh Duệ. Hắn không khỏi cảm thấy vui sướng, mỉm cười vươn tay nắm lấy tay Duệ.     

          Nhưng đợi thân thể khôi phục, hắn đều chưa từng gặp Lãnh Giác. Hắn rất kì quái, lại không ai trả lời câu hỏi của hắn, cũng không chịu dẫn hắn đi gặp Lãnh Giác.

          Lúc hắn cảm thấy không nhịn được nữa, hắn rốt cuộc biết nguyên nhân khiến hắn hổ thẹn cả đời. Lãnh Giác vì ở trong tuyết quá lâu, hai chân đã tàn phế. Từ đó về sau, Lãnh Giác không đứng lên được nữa.