Yên Thủy Hàn

Chương 10




Theo tiếng truyền báo, một bóng dáng màu đỏ như chim nhỏ bay vào. Đó là một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu. Nàng dừng giữa đại điện, gò má ngọc bạch hơi lộ ra đỏ ửng, ánh mắt chuyển động trên người Đàm Toại Ảnh, như minh châu sáng bóng.

          “Duệ ca ca đâu? Sao không ở đây?”. Đôi mắt lấp lánh rơi vào trên người Đàm Toại Ảnh, thiếu nữ dùng thanh âm lanh lảnh hỏi.

          Đàm Toại Ảnh cung kính đáp trả. “Thái tử còn chưa tới, mời công chúa chờ trong chốc lát”

          Trên mặt Hạm Đạm công chúa lộ ra thất vọng, nàng quay đầu nhìn Lãnh Lan, quan sát từ trên xuống dưới một lát. “Ngươi là Lãnh Lan, đoạt ngôi vị hoàng đế của Duệ ca ca ư?”. Nàng lại nghiêng đầu nhìn Lãnh Giác. “Còn ngươi là Lãnh Giác ư? Các ngươi thật không biết xấu hổ, thế mà đoạt ngôi vị hoàng đế của Duệ ca ca”

          “Công chúa xem ra không phải đến xuất giá mà là tới lo chuyện bao đồng”. Lãnh Giác mỉa mai nói.

          “Ai nói ta không phải đến xuất giá?”. Hạm Đạm mím đôi môi đỏ tươi như anh đào, kiêu ngạo nhìn Lãnh Giác và Lãnh Lan. “Chẳng qua ta không muốn gả cho ngươi, mà phải gả cho Duệ ca ca. Nếu không phải Duệ ca ca nhờ ta hỗ trợ, ngươi muốn kết hôn với ta phải chờ kiếp sau. Ngoài ra, ta còn phải đưa các ngươi một món quà”

          Hạm Đạm tươi cười, phất tay một cái, vài người nhanh chóng mang một người khác lên, sau khi để xuống lại lặng lẽ lui ra, nhìn qua là biết được huấn luyện nghiêm chỉnh.

          Người trên đất là Dịch Thuỷ, bị trói gô chật vật không chịu nổi.

          “Đây là tướng quân gì đó của các ngươi đúng không? Chỉ một chén rượu thuốc của ta đã quật ngã hắn. Cái gì thông minh nhạy bén, dũng mãnh thiện chiến? Hừ, túi rơm mà thôi”. Nàng duỗi chân định đá Dịch Thuỷ một cước.

          “Hạm Đạm”. Thanh âm thanh lãnh từ ngoài điện vang lên, một bóng dáng cao to chậm rãi đi đến. “Dịch Thuỷ cũng là một nhân vật, hắn không đề phòng ngươi nên mới bị bắt thôi. Hiện tại dù hắn là tù nhân của ngươi, nhưng cũng không thể làm nhục hắn”. Lãnh Duệ thản nhiên nói.

          “Biết, Duệ ca ca”. Hạm Đạm như chim nhỏ chạy vội tới, nhào vào vòng tay Lãnh Duệ, chun mũi, vui vẻ nhìn hắn. “Bọn họ đối xử với ngươi như vậy, vì sao ngươi còn bảo vệ hắn?”

          Lãnh Duệ cười nhạt, nhẹ nhàng vỗ vỗ Hạm Đạm, ánh mắt chuyển hướng hai người trong điện.

          Lãnh Lan tham lam nhìn chăm chú Lãnh Duệ. Năm năm, Lãnh Duệ không còn là thiếu niên ngây ngô năm đó. Dung nhan tuyệt mỹ của hắn không còn non nớt, nổi bật lên khí chất hàn băng, hiện tại càng thêm hơn người, trong lạnh lùng có trầm ổn.

          Năm năm, dung nhan Lãnh Duệ vẫn như vậy. Nhưng Lãnh Lan trong năm năm này lại mọc ra tóc bạc. Lãnh Lan nhìn Lãnh Duệ chăm chú, trong lúc vô tình nước mắt đã tràn ngập.

          Lãnh Duệ nhẹ nhàng đẩy ra Hạm Đạm, chậm rãi bước lên phía trước, khẽ gật đầu với bọn họ. “Lan, Giác, lâu rồi không gặp”

          “Mừng ngươi quay về, Duệ. Ta chờ ngươi rất lâu rồi”. Sắc mặt Lãnh Giác bình thường, thanh âm không hề dao động. Nhưng ánh mắt hắn lại có quá nhiều thứ khiến người ta không hiểu được.

          “Ta biết”. Ánh mắt Lãnh Duệ và Lãnh Giác giao nhau. Hồi lâu hắn mới chuyển sang Lãnh Lan. “Lan, ngươi tiều tuỵ rất nhiều”. Giọng điệu Lãnh Duệ dửng dưng, dường như chỉ đang hỏi han bạn bè lâu ngày không gặp.

          “Ta…”. Trong lòng Lãnh Lan có ngàn câu vạn chữ, lại nghẹn trong họng, một câu cũng không nói nên lời.

          “Thái tử còn cùng bọn họ nói chuyện làm gì? Soán vị mưu nghịch, phải giết”. Đàm Toại Ảnh ở một bên chen vào, biểu cảm khinh thường nhìn bọn họ.

          “Ta chưa bao giờ muốn làm hoàng đế, Duệ, ta chỉ…”. Bởi vì lời nói của Đàm Toại Ảnh, Lãnh Lan chỉ cảm thấy một luồng nhiệt dâng lên. Hắn hô to, nhưng chưa nói hết câu, nước mắt đã chảy xuống, nghẹn ngào khó tả.

          “Ta biết, ngươi chỉ là vô lực kháng cự số phận”. Lãnh Duệ bình tĩnh nói, biểu cảm mệt mỏi. “Ta biết, giữa ca ca ngươi và ta, ngươi chỉ chọn hắn mà thôi. Ta biết ngươi không phải không yêu ta, mà chỉ vì hổ thẹn và tình thân mà chọn hắn”

          “Duệ”. Nước mắt Lãnh Lan đã chảy xuống.

          Lãnh Duệ hơi ngẩn ngơ nhìn Lãnh Giác. “Thật ra ta không khát vọng gì vị trí này, cũng không nhất định phải đạt đến”. Hắn chắp tay nhìn phía xa, hậm hực nói. “Ta trước giờ không để bụng ngôi vị hoàng đế, nếu Nhị ca muốn, nói một tiếng, ta sẽ chắp tay đưa. Cũng không cần Nhị ca phí sức nhiều như vậy. Thứ ta mong muốn chẳng qua là một tấm chân tình và ngày tháng tiêu dao”

          “Ta bị buộc rời đi, không phải là không phẫn nộ. Bị người mình yêu nhất phản bội, ta không phải thánh nhân, sao có thể không giận. Nhưng ta lẳng lặng suy nghĩ thật lâu, đột nhiên cảm thấy không thú vị. Thật ra ta cũng không cố chấp thứ này, các ngươi quản lý Sí quốc cũng rất tốt. Vốn ta có thể buông tay, nhưng phàm là người, đều không phá được gút mắc này, vì vậy ta trở về, lấy lại tất cả vốn thuộc về ta”

          “Không cần nói nữa, được làm vua thua làm giặc. Hôm nay ngươi thắng, hơn nữa thắng đẹp, ta bội phục. Năm ấy một tay ta mưu đồ, Lan chỉ bị ta lợi dụng, hôm nay ta tuỳ ngươi xử lý là được”. Lãnh Giác cắt ngang lời Lãnh Duệ, thanh âm kiên định, biểu cảm càng dứt khoát.

          “Ta biết”. Lãnh Duệ cười một tiếng, như hoa lạc phàm trần. “Lan khoan dung có thừa, nhưng tài lược mưu trí đều không đủ gây sợ hãi. Hơn nữa lòng hắn không đủ tàn nhẫn, thủ đoạn không đủ ngoan tuyệt. Không có ngươi tìm cách, hắn cơ bản không thành công. Đối thủ của ta vẫn luôn chỉ có ngươi mà thôi”.

          Lãnh Duệ nhìn Lãnh Giác thật sâu. “Đời người tri kỉ khó cầu, đối thủ chân chính cũng khó cầu. Cảm giác cầu bại so với cầu thắng càng thêm cô quạnh, đúng không?”

          Lãnh Duệ tới trước mặt Lãnh Giác, nhẹ nhàng, chậm rãi rút ra trường kiếm bên hông. Kiếm như thu thuỷ, hướng tới trước ngực Lãnh Giác.

          “Năm ấy ngươi không giết ta mới để ta hôm nay quật lại. Hôm nay ta sẽ không tiếp tục phạm sai lầm như vậy. Ta chơi đã mệt, không muốn chơi tiếp. Nhị ca, ta không thể lưu lại hậu hoạn, từ biệt ở đây. Nếu có duyên, kiếp sau gặp lại”

          Nhìn dòng thu thuỷ từng tấc tới gần lồng ngực của mình, da thịt cũng vì hàn ý mà phát run, nhưng Lãnh Giác không hề nhúc nhích. Đôi môi không huyết sắc đột nhiên tràn ra một nụ cười. Hắn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Lãnh Duệ, trong mắt vô cùng rõ ràng và trong vắt.

          Thời khắc này Lãnh Giác lại trở nên mỹ lệ đến mức khiến người ta khiếp sợ, dường như sao băng đang lấp lánh những giây phút cuối cùng trên bầu trời đêm, chói mắt rực rỡ.

          Lãnh Duệ cũng bị thần thái của Lãnh Giác khiến cho ngẩn ngơ. Ánh mắt Lãnh Duệ đột nhiên mê mang, nhưng trong nháy mắt lập tức biến mất. Kiếm chỉ ngừng lại một chút, đột nhiên đâm tới lồng ngực Lãnh Giác.