Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi
"So với cha anh, ta thì có tính là gì, không khóc, sau này chúng ta đòi lại từ trên người Quý Lâm Xuyên là được."
-----
Sở Tranh vươn tay sờ nhẹ lên mặt Sở Lan Đình, tự cho rằng mình đang treo trên mặt phong lưu phóng khoáng, thực tế mắt mũi lại đầy vẻ dâm tục, hèn hạ nói: "Lẽ nào thế tử không biết? Thứ gì càng khó có được thì vị càng ngon, thế tử tươi mát động lòng người mà. Lại nói, thế tử một mình tới nơi này, chẳng lẽ không phải là vì thấy tịch mịch sao?"
Sở Lan Đình siết chặt nhành đào sau lưng, trong lòng thầm tính toán thời gian, Quý Lâm Xuyên hẳn sẽ đến rất nhanh, không ngừng tự nhủ với mình rằng chỉ cần nhịn nhục thêm một chút nữa thôi là có thể thoát khỏi Sở Tranh.
Nhưng khi Sở Tranh nói ra lời này thật sự khiến y ghê tởm, chỉ hận không thể rút con dao giấu trong giày ra chặt đứt tay hắn.
Tiếng bước chân đạp tuyết chạy đến vang lên từng hồi, nếu như không có võ công thì căn bản nghe không hiểu, Sở Lan Đình có thể xác định Quý Lâm Xuyên đã tới rồi. Y thầm thở phào một hơi trong lòng, buông lỏng ngón tay đang bấu vào cây đến trắng bệch, nếu Quý Lâm Xuyên còn không tới, y cũng không biết bản thân sẽ làm ra cái gì.
Nhân vật chính trình diện, vở kịch đã có thể bắt đầu. Sở Lan Đình vươn tay kéo góc áo, cố ý kéo chiếc áo choàng vốn đã không chắc chắn của mình càng thêm lỏng lẻo, lộ ra vùng cổ trắng nõn, hừ nhẹ một tiếng, khiêu khích hỏi Sở Tranh: "Ngài thì có năng lực gì mà đòi ta làm theo ý ngài? Điện hạ?"
Sở Tranh nhìn khớp xương quai xanh nửa che nửa lộ của Sở Lan Đình, hô hấp cứng lại, một hơi nhiệt nóng xông thẳng lên đầu, không chút nghĩ ngợi mà duỗi tay ấn Sở Lan Đình lên thân cây, một tay kéo áo choàng của Sở Lan Đình xuống, hung hăng cắn mút lên làn da trắng nõn một cái, thở hổn hển nói: "Tiểu mỹ nhân, theo ta, ta có thể đảm bảo tính mạng cho cha anh ngươi."
Sở Lan Đình lẳng lặng đứng yên tại chỗ, làm như tin vào lời của Sở Tranh rằng hắn có thể bảo vệ thân thích của mình, tùy ý cho Sở Tranh xằng bậy, chỉ có bàn tay vẫn khăng khăng bấu chặt vào một nhành đào, mãi đến khi nó chịu không nổi, một tiếng thanh thuý vang lên, nhành đào nở rộ nhất tháng Giêng bị bẻ gãy.
Khi Quý Lâm Xuyên chạm mặt tâm phúc An Thanh dưới chân núi, hắn đã hiểu rõ hết thảy. Sở Hạ quả thật là thất khiếu linh lung, tính kế cả hắn vào, chỉ là không giống như lời Sở Kiền nói, mục tiêu của Sở Hạ không phải Sở Tranh và Sở Lan Đình, mà là hắn, nếu không thì đã chẳng tính toán thời gian sao cho vừa đủ để hắn có thể gấp gáp trở về cứu Sở Lan Đình. Nhưng nguyên nhân cụ thể thì hiện tại hắn chưa có thời giờ để nghĩ lại, trong lòng hắn bây giờ đang tràn ngập ý nghĩ muốn bổ nhào lên người Sở Lan Đình, sợ chậm thêm chút nữa thì đã muộn.
[*Thất khiếu linh lung 七窍玲珑 – thành ngữ Trung Quốc: mô tả sự thông minh và khéo léo.]
Nơi này có rất nhiều hoa thêu tay, không thích hợp để vận khinh công lên núi, chỉ có thể dọc theo lối nhỏ đi về phía trước.
Thời điểm Quý Lâm Xuyên vội vội vàng vàng mang theo An Thanh đến giữa sườn núi, đúng lúc nghe được câu nói cuối cùng của Sở Tranh, Sở Tranh kéo vạt áo Sở Lan Đình, rồi cắn lung tung lên. Quý Lâm Xuyên trong cơn giận dữ, không chần chờ nửa khắc, phi thân tiến lên đánh Sở Tranh một chưởng ngất xỉu, phất tay bảo An Thanh đem tên gia hoả chướng mắt này đi, tiếp theo bèn thuận thế cởi áo choàng trên người bao bọc lấy Sở Lan Đình, bế ngang y lên, vận khinh công trở về doanh trướng của mình.
Dọc đường hai người không ai lên tiếng. Khối cơ trên mặt Quý Lâm Xuyên căng chặt, nếu Sở Tranh mà không phải là con trai của Hoàng đế, hắn nhất định phải cho Sở Tranh nếm thử cảm giác làm thái giám.
Trong trướng có thắp lửa, rất ấm áp, Quý Lâm Xuyên ôm Sở Lan Đình đang bị áo choàng che kín mít vào trong trướng, cho tất cả mọi người lui ra ngoài, lại gọi Nguyên Bảo đem tới một chậu nước ấm.
Quý Lâm Xuyên kéo áo choàng ra khỏi người Sở Lan Đình, nhìn thấy dấu vết bạo lực mà Sở Tranh để lại ẩn dưới vạt áo bị xé toạc ra, trong lòng có chút bốc hỏa. Hắn vắt khăn nóng, hung hăng chà lên vết đỏ kia. Làn da trắng nõn của Sở Lan Đình tức khắc đỏ lên một mảng lớn, có lẽ là bởi Quý Lâm Xuyên mạnh tay quá, Sở Lan Đình thoáng né tránh.
Từ khoảnh khắc Quý Lâm Xuyên nhìn thấy Sở Lan Đình, y vẫn không nhúc nhích, không nói một lời, chỉ lẳng lặng chịu đựng người khác đùa nghịch, tựa như khi đứng trước mặt Sở Tranh mà chịu ức hiếp. Một động tác tránh né này của y, cơn giận chưa tiêu của Quý Lâm Xuyên trực tiếp bộc phát.
Quý Lâm Xuyên hung hăng ném khăn vào chậu nước, nước bắn ra ngoài hơn phân nửa, làm ướt một mảng lớn trên đệm chăn. Hắn duỗi tay nắm cằm Sở Lan Đình, ép y đối mặt với mình, dù cho mắt y che lụa trắng không thấy mình phẫn nộ.
"Ha, bây giờ biết trốn rồi? Biết trốn ta, Sở Tranh tâm địa kinh tởm như vậy mà ngươi lại không tránh hắn? Phẩm vị của vương thế tử độc đáo thật!" – Quý Lâm Xuyên tiến đến bên tai y, thanh âm không lớn, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi từng chữ một.
Sở Lan Đình sợ run lên, mặc cho ngón tay của Quý Lâm Xuyên đang bóp lấy mình, phiến môi nhẹ nhàng khép mở, như là muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn mím môi không nói gì cả.
Hai người dây dưa hồi lâu, Quý Lâm Xuyên dần dần cảm thấy thất vọng với vị thế tử như tiên giáng trần này, tính cách quá mức nhu nhược, người mình muốn tìm không nên là dạng người này. Hắn tạm thời cho rằng mình nhìn sai rồi, buông Sở Lan Đình ra, xoay người muốn rời đi. Người không biết tranh đoạt, để y tự sinh tự diệt cũng tốt, tội gì phải vẽ vời thêm chuyện, làm việc tốn sức mà lại không có kết quả.
Lúc này Sở Lan Đình đột nhiên mở miệng, thanh âm trong trẻo của thiếu niên khẽ run, như hận, lại tựa như thống khổ: "Hắn rất kinh tởm..."
"Hắn nói... Có thể bảo vệ phụ vương và huynh đệ ta..."
Quý Lâm Xuyên dừng chân, nhắm mắt lại khuyên chính mình, tiểu hài tử mà, lo lắng cho phụ vương và huynh đệ là chuyện rất bình thường, chỉ là tin sai người thôi, nhưng trong ngữ khí lại không hề có chút thái độ hòa hoãn: "Vậy ngươi liền tin hắn? Hắn là ai chứ? Ngươi liền... để hắn đối xử với ngươi..."
"Vậy thì ta có thể làm sao bây giờ! Phụ vương gặp nạn ở Tây Bắc, anh cả vì Tây Tuệ mà chết trận trên chiến trường, anh hai vì Tây Huệ mà đứt mất một chân! Mà ta thì sao! Ở Đàm Châu này cùng lắm cũng chỉ là một con tin thôi! Trừ việc dựa vào người khác, ta đây còn có đường lui khác nào sao? Chẳng lẽ tướng quân muốn ta nhìn Tây Nam một sớm bị hủy hoại, nhìn người thân của mình trở thành một đám người không được chết tử tế sao?" – Sở Lan Đình đột nhiên đứng lên, tấm vải lụa trắng che khuất đôi mắt không rõ cảm xúc, giọng nói nghẹn ngào hướng về phía Quý Lâm Xuyên.
Quý Lâm Xuyên quay người lại, bực Sở Lan Đình tìm lầm người, duỗi tay hung hăng ấn Sở Lan Đình lên cột giường: "Vậy thì ngươi liền dựa vào Sở Tam? Hắn có cái gì tốt chứ? Cái đầu chỉ biết chơi điếm đó, bản thân hắn sống được đến bao lâu còn không biết, ngươi còn trông cậy vào hắn có thể cứu ngươi?"
[*Ở đây tác giả dùng Sở Nhị 楚二, mà Sở Nhị là Sở Kiền, có vẻ tác giả viết nhầm, mạng phép sửa lại thành Sở Tam.]
Sở Lan Đình ngẩng đầu, không cam lòng yếu thế, trong lời nói mang theo nghẹn ngào, lại quật cường đến lạ: "Tướng quân chẳng lẽ không biết? Với người sắp chết đuối mà nói, cho dù chỉ là một cọng rơm cũng muốn nắm chặt, lỡ như có thể sống sót thì sao? Hơn nữa ít nhất Sở Tam vẫn là Hoàng tử, ta không trông cậy vào hắn thì trông cậy vào ai đây? Trông cậy vào tướng quân sao?"
Quý Lâm Xuyên không muốn nhất đó chính là Sở Lan Đình so sánh hắn với Sở Tranh, để y cảm thấy mình cũng bất kham như vậy, tay phải hắn siết chặt hai tay Sở Lan Đình sau người, tay trái vén vạt áo cản trở lên, rướn mặt tới dấu vết bị xoa đến đỏ au mà hít một hơi cảm thụ thân nhiệt bức người.
Hắn hạ giọng thủ thỉ bên tai Sở Lan Đình: "Có gì không thể? Bản tướng quân ít nhất cũng tốt hơn ngàn lần vạn lần so với tên Đăng Đồ Tử đó. Ta nói có thể bảo vệ cho ngươi, bảo vệ Tây Nam, ta đây liều mạng cũng muốn bảo vệ, Sở Tam có thể sao? Sở Lan Đình, tàn nhẫn một chút, nhìn rõ người, đừng tùy tiện phóng túng với người khác, người không biết còn cho rằng ngươi không phải thế tử mà là một con điếm đó."
[*Đăng Đồ Tử 登徒子 – một điển tích/điển cố bắt nguồn từ một nhân vật có thể chỉ là hư cấu trong bài phú Đăng Đồ Tử háo sắc của Tống Ngọc Sở (thời nước Sở): ví người dâm đãng và biến thái.]
Sở Lan Đình tức đến khó chịu. Quý Lâm Xuyên trêu chọc mình, trở nên tàn nhẫn với mình, y đều có thể chịu đựng được. Nhưng Quý Lâm Xuyên lại nói y là loại người bất kham đến vậy, y một bên muốn thoát khỏi khống chế của Quý Lâm Xuyên, một bên ảo não buông lời hung ác, đến nỗi như hét lên: "Quý Lâm Xuyên ngươi buông ta ra! Ta phóng túng? Ngươi thì sao chứ? Ngày nào cũng tới lầu Bách Xích, ngươi cho rằng người khác không biết ư? Ngươi mang trên người tâm tư gì! Ngươi muốn cái gì. Ngươi dám nói không? Ta phóng túng, ta túng cũng sẽ không đặt ham muốn lên ngươi!"
Sở Lan Đình nói, trực tiếp chạm tới tử huyệt của Quý Lâm Xuyên. Cái gì y cũng biết, bản thân hắn bị y bí mật nhìn thấu, một chút cặn bã cũng không sót. Quý Lâm Xuyên giờ phút này đã mất hết lý trí, lệ khí luyện nên từ sa trường hung hăng áp bức Sở Lan Đình: "Ta càng muốn vương thế tử phóng túng cho ta xem thì sao?"
Quý Lâm Xuyên nhấc Sở Lan Đình lên ném xuống giường, đè dưới thân, dùng nơi nãy giờ đã nổi lên phản ứng đẩy vào Sở Lan Đình đang giãy giụa: "Thế tử gia, thức thời đi, nếu không thì người bị thương chính là ngươi."
Sở Lan Đình không dám tiếp tục động đậy, y không thể trốn thoát, chỉ có thể chịu đựng, tùy ý để Quý Lâm Xuyên kéo quần áo ra khỏi người. Y cắn đệm chăn, trong giọng nói có chút run rẩy: "Quý Lâm Xuyên, đồ khốn nạn."
Quý Lâm Xuyên quá độc ác, cưỡng ép Sở Lan Đình một lần rồi lại một lần chịu đựng lửa giận của hắn. Sở Lan Đình chỉ có thể cắn chặt khăn trải giường, ngăn cản bản thân phát ra tiếng, tiếng rên rỉ rốt cuộc biến thành tiếng khóc nho nhỏ.
Quý Lâm Xuyên từng kinh qua bao đao sơn biển máu, gặp qua bao màn chân cụt tay đứt, không có gì có thể làm đại tướng quân sợ hãi. Mà giờ đây, chỉ một tiếng khóc nức nở của Sở Lan Đình, lại như móng vuốt của mèo nhỏ nhẹ nhàng trêu chọc lòng hắn, như là hỏa khí đã bị giọt nước mắt nọ dập tắt đi. Hắn dừng lại, nhìn thế vị thế tử bất kham đang bị mình giày vò, bởi động tình, làn da vốn dĩ trắng nõn như ngọc thạch đã nhiễm đỏ, từng dấu vết ân ái hỗn loạn khắp nơi. Hắn duỗi tay sờ dấu tay đã bầm xanh trên eo người nọ, Sở Lan Đình khẽ run, thôi cắn môi dưới, thanh âm có chút khàn khàn, xin tha: "Trạch Uyên... Dừng lại..."
Quý Lâm Xuyên sờ lên đầu tóc Sở Lan Đình, có chút đau lòng mà kéo người nọ vào trong chăn, nhẹ giọng dỗ dành, đã không còn nửa phần hung ác như vừa rồi: "Dừng lại...... Chỉ cần ngươi nghe lời thì sẽ không phải chịu khổ, biết không?"
Sở Lan Đình rụt vào trong chăn, khẽ gật đầu.
"Cho ta xem đôi mắt của ngươi được không?" – Quý Lâm Xuyên trấn an Sở Lan Đình từng chút một cho đến khi y không còn sợ hãi nữa, hắn sờ lên tấm vải lụa trắng nọ, định kéo xuống để xác định xem đôi mắt của Sở Lan Đình có phải là mắt lạ hay không.
Lúc bàn tay của Quý Lâm Xuyên tiến tới, Sở Lan Đình bỗng hoảng loạn che lại hai mắt, như làm nũng nhẹ giọng nói: "Xấu lắm, không cần xem."
Quý Lâm Xuyên rất có kiên nhẫn: "Không xấu, ta nhìn một cái được không?"
Sở Lan Đình có chút do dự, cuối cùng vẫn cự tuyệt Quý Lâm Xuyên: "Sau này được không, hiện tại ta không muốn..."
Sau này rất dài, còn có rất nhiều cơ hội, Quý Lâm Xuyên cũng không muốn tìm người gấp như vậy. Người đã là của mình, còn sợ chạy sao, vậy nên hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Lan Đình, đáp: "Vậy thì sau này."
Quý Lâm Xuyên vừa rồi cảm thấy may mắn vì đã giải tán hết người hầu xung quanh bao nhiêu, thì bây giờ lại cảm thấy hối hận bấy nhiêu. Hắn chỉ có thể đốt ôn nhu hương, thay quần áo, rồi mới ra ngoài gọi Nguyên Bảo đem nước ấm đến, đơn giản dọn dẹp hai người.
Bình An nhìn thấy Quý Lâm Xuyên mang chủ tử của mình đi, tuy rằng biết đây là một phần trong kế hoạch nhưng gã vẫn không yên lòng. Chủ tử chưa bao giờ là người khiến người khác bớt lo lắng, đặc biệt là đối chính y, một lời đã quyết, tuyệt đối không lưu tình.
Lần trước vì giả bệnh, Sở Lan Đình đã bí mật ngâm mình trong nước đá lạnh suốt ba canh giờ đến hôn mê bất tỉnh, đã vậy còn cố ý đẩy Bình An ra, từ đó về sau Bình An cũng không còn dám rời chủ tử nửa bước.
Bình An trông ở ngoài trướng tướng quân đã hai canh giờ, gấp đến độ xoay vòng vòng, cho đến khi thấy Nguyên Bảo đưa nước ấm vào trong, rốt cuộc cũng không kìm được nước mắt, vội chạy về trướng chuẩn bị thuốc trị thương cho chủ tử.
Sở Lan Đình được Quý Lâm Xuyên đưa về. Khi Quý Lâm Xuyên còn ở lại, Sở Lan Đình quấn chặt áo khoác đứng ở rất xa đưa lưng về phía hắn, ủy khuất đến nỗi làm người ta đau lòng. Chờ Quý Lâm Xuyên đi rồi, Sở Lan Đình liền đứng dậy khoác áo ngoài khí định thần ngưng, như một người không hề có việc gì, dựa vào bên giường uống trà.
Bình An nhìn Sở Lan Đình vẫn không yêu quý chính mình như cũ, có chút buồn bực, nhưng Bình An biết, Sở Lan Đình là đang tìm đường cho Tây Nam vương phủ. Thịnh cực tất suy, Tây Nam vương phủ ở Lương Châu sống quá thoải mái, ở Đàm Châu thì chắc chắn không thể kê cao gối mà ngủ, thế nhưng mà dựa vào cái gì lại muốn chủ tử của gã phải chịu tội như vậy? Tại sao nhất định phải là mạng của Tây Nam vương phủ? Bình An không nghĩ ra.
Bình An cúi đầu cởi áo ngoài của Sở Lan Đình, nhìn từng vết dấu tay tím xanh trên da, nước mắt không ngừng dâng lên. Gã vừa thoa thuốc mỡ lên người Sở Lan Đình, vừa dùng tay che miệng mình, sợ âm thanh nức nở của bản thân bị chủ tử nghe được, gã không muốn Sở Lan Đình đang khó chịu lại phải an ủi gã.
Nhưng những giọt nước mắt ấy vẫn nhỏ lên người Sở Lan Đình, y cảm thụ được nước mắt ấm áp, cong khóe miệng, dùng nước thắm giọng, tiếng nói của mình vốn dĩ chẳng thể nào khàn đến vậy: "Khóc cái gì? Ngươi muốn dùng nước mắt tắm cho thế tử ta luôn sao?"
Bình An không lên tiếng, càng khóc dữ dội hơn. Sở Lan Đình thở dài, giơ tay lau nước mắt Bình An: "Có gì mà phải khóc."
"Thế tử hà tất phải chà đạp mình như vậy." – Bình An siết chặt bình thuốc, miễn cưỡng nói một câu hoàn chỉnh trong tiếng nức nở.
Sở Lan Đình gỡ tay Bình An ra, lấy bình thuốc, dùng ngón tay mảnh khảnh dính chút thuốc mỡ trong suốt, thoa lên dấu hôn trên cổ, nghĩ thầm Quý Lâm Xuyên quả nhiên là đầu sói, hung ác đến lợi hại: "So với cha anh, ta thì có tính là gì, không khóc, sau này chúng ta đòi lại từ trên người Quý Lâm Xuyên là được."