Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi
"Nghe nói, tiểu thế tử này đầu thai sai rồi, nếu như biến thành nữ nhi, nhất định là mệnh Phượng Hoàng, Tây Nam vương phủ sẽ có một vị hoàng hậu, tuyệt đối sẽ không xảy ra tai hoạ như ngày hôm nay."
Lưu ý: Chương có nhiều chú thích có thể gây khó chịu khi đọc.
- ----
Tây Huệ năm thứ hai mươi sáu, ngoại thích cầm quyền, cậu ruột Hoàng hậu giữ chức thừa tướng, âm mưu đưa đứa con trai trưởng vừa mới lên ba của Hoàng hậu lên ngôi, lệnh thiên tử chỉ huy chư hầu.
[Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu 挟天子以令诸侯 - tạm dịch: lệnh thiên tử chỉ huy chư hầu: nắm giữ thiên tử và dùng danh nghĩa thiên tử để ban hành lệnh cho chư hầu thiên hạ.]. Truyện Dị Giới
Hoàng đế đã đến tuổi xế chiều, đắm chìm trong vọng tưởng cầu tiên vấn đạo mong sao sống thọ như trời, đa nghi các hoàng tử có ý định soán ngôi, vậy nên Đông cung đến nay vẫn để đó chưa ai dùng, mà đối với tên thừa tướng kia lại tin tưởng không thôi.
Vì để củng cố hoàng quyền, sau khi Hoàng đế đăng cơ liền bắt đầu thi hành chính sách thuộc địa, lấy lý do rằng mấy năm nay cấu kết ngoại đảng, lần lượt thay thế các chức Đông Nam Biện Châu Đông Nam vương, Tây Bắc Tấn Châu Thừa An vương, Đông Bắc Ngô Châu Vĩnh Ninh Vương.
Hiện tại chỉ còn Tây Nam Lương Châu Tây Nam vương là còn tại vị. Tây Nam vương phủ là một con sói canh giữ biên cương Tây Huệ, nhưng không ai có thể cam đoan rằng con sói này sẽ không quay đầu cắn chủ. Dù sao cũng là sói, chẳng phải chó, cuối cùng thì Tây Nam vẫn là một nút thắt khó gỡ trong lòng Hoàng đế.
Hương quế hoa thơm ngát, sắp đến Trung thu, trong cung tổ chức yến tiệc chiêu đãi trọng thần, lấy nó để tỏ lòng thương yêu của Hoàng đế. Trước cửa cung, xe ngựa nối nhau không dứt, các quan đại thần nói với nhau vài lời khách sáo, rồi cùng nhau bước qua cửa cung tiến đến Hùng bảo điện.
Quý Lâm Xuyên trở về Đàm Châu chưa được hai ngày cũng được đề tên lên danh sách khách mời. Công cuộc bình định bọn man di phản loạn ở Đông Nam không thể không nhắc đến công lao của người thống soái là Quý Lâm Xuyên, chiến tích đánh năm trận thắng cả năm của hắn cũng đã đủ để lĩnh một phần phong thưởng phong phú, thăng quan tiến tước lại càng nằm trong dự liệu.
Quý Lâm Xuyên lại bình thản như thường trước tất thảy những thứ này, thậm chí còn thêm lo lắng. Đối với những tướng sĩ bình thường mà nói, đạt được chiến công và lĩnh thưởng đúng là những việc cực kỳ đáng mừng. Nhưng ở vị trí của Quý Lâm Xuyên, công cao át chủ, là kiêng kỵ lớn nhất, đặc biệt hắn còn xuất thân từ quân Trấn Nam thuộc Trấn Nam Vương phủ, điều này càng làm cho Hoàng đế không yên lòng.
Thân hầu Nguyên Bảo gọi một chiếc xe ngựa kém hoa lệ, vững vàng dừng trước cửa cung, đặt bàn đạp xuống, vén một góc rèm lên, bẩm báo: "Tướng quân, đã đến cửa cung."
Quý Lâm Xuyên khoác một chiếc áo lông chồn che kín người, cầm lò sưởi trên tay, dựa vào gối mềm nhắm mắt dưỡng thần. Phơi nắng phơi gió ngoài biên cương đã lâu, nước da của Quý Lâm Xuyên cũng chẳng thể trắng nõn, một màu da lúa mì khoẻ mạnh từ trong ra ngoài, mày kiếm dài đến tóc mai càng làm nổi bật lên đôi mắt chim ưng sâu hút, ngoại hình đoan chính, ai nấy gặp được đều phải tắm tắc tán dương một câu phong thần tuấn lãng.
[Kiếm mi nhập mấn 剑眉入鬓 - tạm dịch: mày kiếm dài đến tóc mai; người Trung quan niệm, người có tướng mặt này là người có ý chí công bằng, chính trực, khuyết điểm là không tự chủ, hơi bốc đồng. Khi đối mặt với tình yêu, người này thường không đủ bình tĩnh, nhất là đối diện với nửa kia thì dễ dẫn tới cực đoan.]
[Phong thần tuấn lãng 丰神俊朗 - thành ngữ Trung Quốc: thường được dùng để mô tả những người (chủ yếu là đàn ông) sáng sủa, điển trai.]
Đợi đến khi Nguyên Bảo gọi lần thứ hai, Quý Lâm Xuyên mới miễn cưỡng vươn tay vuốt trán, cau mày. Từ biên quan trở về kinh thành chỉ mới được hai ngày, báo cáo phần việc của mình, đóng quân trong quân doanh, một đống việc cần hắn phải xử lý, không cho ai cơ hội thở phào một hơi. Cảm giác đi đường mệt mỏi vẫn còn, Quý Lâm Xuyên cảm thấy, đi đối phó với lão hồ ly trong ngoài khác nhau kia còn không bằng đánh một giấc cho sảng khoái.
Xe ngựa giảm tốc được một lúc, biết có chạy cũng không khỏi, Quý Lâm Xuyên thở dài, khoác chiếc áo lông chồn lên người, đưa tay vén rèm, bước xuống xe.
Đúng lúc Thượng thư bộ Lễ Chu Xương Bách đang đứng chờ ở một bên, chẳng biết đang đưa mắt nhìn xung quanh thứ gì. Đại nhân trong triều nhiều vô số, nhưng muốn chỉ ra những người được tính là hợp với Quý Lâm Xuyên, chắc chắn phải kể tới Chu Xương Bách. Quý Lâm Xuyên lúc này cũng không còn mang vẻ cáu kỉnh như khi nãy, kính cẩn làm lễ chào: "Chu đại nhân."
"Quý tướng quân, thật là trùng hợp." – Chu Xương Bách lấy lại tinh thần, thấy người đến là Quý Lâm Xuyên bèn quay lại hành lễ, nhưng ánh mắt hãy còn dõi theo con đường dẫn đến cung điện. Không biết nhìn thấy gì. Quý Lâm Xuyên còn chưa kịp phản ứng, tay hắn đã bị đối phương kéo sang nấp sau xe ngựa, lão lại chỉ tay về hướng cách đó không xa, nhỏ giọng nói: "Nhìn chỗ đó đi."
Quý Lâm Xuyên chẳng biết tại sao, đành nhìn theo hướng mà Chu Xương bách chỉ.
Một chiếc xe ngựa làm bằng gỗ đàn hương đang chầm chậm chạy tới dọc theo lối đi, không dừng lại như những chiếc xe ngựa khác mà trực tiếp chạy đến cửa cung. Gỗ đàn hương đa phần đều ở dạng khối nhỏ, một khối đàn hương lớn như thế được đóng thành xe ngựa, đủ để thấy thân phận chủ nhân của nó cao quý đến nhường nào.
Hơn nữa, bách quan và các hoàng tử khi nhìn thấy cửa cung đều sẽ dừng xe buộc ngựa xuống đi bộ, nhằm tỏ lòng tôn kính, đây là lần đầu tiên Quý Lâm Xuyên thấy ai dám trực tiếp cho xe tiến cung như thế.
"Đứa con út Tây Nam vương yêu thương nhất, Tây Nam vương thế tử, Sở Lan Đình." – Chu Xương Bách nắm quyền bộ Lễ, linh thông rất nhiều tin tức, nhỏ giọng giải thích tình huống hiện giờ của Đàm Châu cho Quý Lâm Xuyên: "Trung thu năm nay, Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ, chỉ định vương thế tử đến tiến cống. E rằng với tâm tư của Tư Mã Chiêu*, vương thế tử lần này như dê vào miệng cọp, sợ là không về được nữa."
[*Câu đầy đủ: Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri 司马昭之心,路人皆知 – tạm dịch: Tâm tư của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết: là một thành ngữ bắt nguồn từ những câu chuyện lịch sử về người tướng Tư Mã Chiêu; ví von lòng tham đã hiện hết sức rõ ràng, mọi người đều biết đến.]
Quý Lâm Xuyên mới từ biên cương trở về không lâu, đương nhiên là không biết những chuyện này.
Giữ con cái của phiên vương làm con tin đã là chuyện nhìn mãi quen mắt, nhưng theo lệ thường thì sẽ không giữ vương thế tử ở lại kinh thành. Việc này không chỉ không có tác dụng chấn uy, mà còn khiến xác suất ép phiên vương làm phản càng lớn, dù sao thì cũng chẳng ai muốn đứa con mà mình coi trọng lại trở thành con tin trong tay người khác.
Cũng chẳng biết Hoàng đế vì già rồi nên hồ đồ hay còn có tâm tư nào khác, muốn nhanh chóng tiêu trừ tai hoạ ngầm ở phiên vương, đi một nước này đã đủ ác đủ hiểm.
Nếu để cho Quý Lâm Xuyên nói, Tây Nam vương lại không thể động tới được, động thái này của Hoàng đế quá mức vội vàng. Phiên vương vốn trấn thủ biên cương, còn nhiều thủ đoạn và uy hiếp từ việc đối phó man di, bây giờ nếu nhổ cỏ tận gốc phiên vương, áp lực chiến sự ở biên cương có thể chạm từ quân địa phương đến tận Đàm Châu này.
Phạm vi tiếp giáp với ngoại tộc ở Tây Nam Lương Châu là lớn nhất, cũng là nơi biên giới khó trấn thủ nhất. Hiện tại, ngân sách triều đình chi cho quân đội vốn đã không đủ, thiếu thốn binh mã, nếu động đến Tây Nam vương, Tây Huệ sẽ không còn lớp giáp cứng cáp bên ngoài, trực tiếp vạch lớp thịt mềm là dải đất trung tâm ra trước mắt ngoại địch.
Quý Lâm Xuyên và Chu Xương Bách theo tiểu thái giám dẫn đường chậm rãi đi đến Hùng bảo điện. Hắn sẽ không nói những lời ấy ra. Hắn đã sớm không thể chờ được nhìn cái cảnh sở hoàng tự tìm đường chết, chắp tay dâng giang sơn của mình cho kẻ khác.
Ở Tây Huệ phổ biến việc vung tiền lãng phí cho sự xa hoa, yến tiệc Trung thu càng phát huy sự xa hoa ấy vô cùng nhuần nhuyễn. Bốn góc treo bảy tầng đèn lồng thuỷ tinh, nét chạm trổ trên rường cột cung điện được ánh đèn màu gấm đặc chế chiếu sáng rạng rỡ, chén đũa đều bằng bạc, chén rượu cũng được chế thành từ thuỷ tinh, đẹp bắt mắt.
Đàn sáo lả lướt, mặc dù Hoàng đế nói chỉ xem như là tiệc nhà, nhưng cũng không đại thần nào dám buông lỏng. Thưởng thức ca múa, ngẫu nhiên tán thưởng vài câu, nâng ly cạn chén rồi nói lời xã giao nho nhã, tất cả mọi người đều rất câu nệ, sợ rằng mình lỡ nói sai câu nào, nhược điểm bị tóm lấy, sẽ dẫn tới tai họa diệt môn.
"Tây Nam vương thế tử đến!" – Tiểu thái giám tại cửa ra vào báo danh người tới, theo quy củ, Sở Lan Đình đến hậu cung bái kiến Thái hậu và Hoàng hậu trước rồi mới tới yến tiệc.
Các đại thần trên đại điện bỗng im lặng. Yên tĩnh trở lại, trong không khí chỉ còn lại tiếng nhạc. Mọi người đều đang chờ xem vị vương thế tử xui xẻo trong lời đồn rốt cuộc trông ra sao.
Quý Lâm Xuyên cũng không ngoại lệ, buông chén rượu đã cầm trên tay từ khi vào chỗ, nhìn không chớp mắt thân ảnh đang chậm rãi đi vào.
Một vị thiếu niên lang mặc triều phục thế tử màu đỏ thắm thêu chu tước chỉ vàng, ngọc quan trên đỉnh đầu, cầm trong tay một chiếc quạt gấp đang cất bước tiến đến đại điện. Bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, cao quý như bước ra từ tranh vẽ, đôi môi mọng hồng tươi khẽ mím, da trắng hơn tuyết, trông không giống như một quý công tử có thể nuôi được ở bên ngoài kinh, lụa trắng che mắt điểm thêm vài phần thần bí.
Quý Lâm Xuyên bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Chu Xương Bách ngồi bên cạnh. Chu Xương Bách lập tức hiểu ý, quay sang nói nhỏ: "Vương thế tử này nghe nói trời sinh có tật ở mắt, không thấy được ánh sáng, nên lấy lụa trắng che lại. Lời đồn chắc cũng là thật." – Chu Xương Bách nói đến đây thì không nói thêm nữa.
Quý Lâm Xuyên lại có chút hiếu kỳ với Sở Lan Đình, nhỏ giọng hỏi: "Lời đồn nói thế nào?"
Chu Xương Bách trầm ngâm một lát, thầm đấu tranh với chính mình một hồi, vẫn không nhịn được lòng muốn chia sẻ: "Nghe nói, tiểu thế tử này đầu thai sai rồi, nếu như biến thành nữ nhi, nhất định là mệnh Phượng Hoàng, Tây Nam vương phủ sẽ có một vị hoàng hậu, tuyệt đối sẽ không xảy ra tai hoạ như ngày hôm nay."
Quý Lâm Xuyên uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, nhìn chằm chằm vào Sở Lan Đình đang thong dong đi qua trước mặt, lẩm bẩm nói một câu: "Chưa chắc." – Nói nhỏ đến mức Chu Xương Bách tưởng mình nghe nhầm, bèn nhích lại gần hỏi Quý Lâm Xuyên vừa nói cái gì, hắn chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không có gì.
Có lẽ nếu Sở Lan Đình là nữ nhi thì sẽ có thể bảo vệ được Tây Nam vương phủ, nhưng chưa chắc có thể bảo vệ được chính mình. Thâm cung không rộng lòng đón nhận dạng người trời quang trăng sáng thế này, cũng không nuôi nổi một quý công tử sáng láng như vậy.
Yến tiệc đơn giản chỉ là ca múa đàn hát. Hoàng đế khích lệ chúng thần mấy câu, ăn uống linh đình vài vòng, nhạt nhẽo đến cực điểm. Quý Lâm Xuyên uống hết từng chén từng chén rượu với những người khác, đồ ăn trong yến tiệc dù có trông đẹp hơn nữa thì cũng đều đã nguội, Quý Lâm Xuyên cũng không ăn được mấy đũa.
Cho đến khi tiệc tối kết thúc, Quý Lâm Xuyên đã uống không ít rượu, có phần hơi say. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ trong bữa tiệc ấy, ánh mắt của mình lúc nào cũng lơ đãng bị Sở Lan Đình hấp dẫn lấy. Người ta nói mỹ nhân lầm quốc, giờ phút này Quý Lâm Xuyên mới cảm nhận được sâu sắc cảm giác của những vị hôn quân xưa, cả ngày chỉ có bọn quan viên chi hồ giả dã lắc lư trước mắt, cũng chẳng ai muốn bị mỹ nhân câu dẫn linh hồn.
[Chi, hồ, giả, dã 之乎者也 - thành ngữ Trung Quốc: thường dùng để chỉ lời văn, lời nói nửa cổ nửa kim không rõ ràng.]
"Tướng quân, lên xe chưa?" – Nguyên Bảo vẫn luôn đứng ở cửa cung chờ Quý Lâm Xuyên trở ra, nhưng chủ tử sau khi ra lại không trực tiếp bước lên xe, chỉ tựa vào một bên nhìn xa xăm. Nguyên Bảo theo Quý Lâm Xuyên bảy năm, vẫn không nghĩ ra được tướng quân nhà mình đứng ở đó nhìn cái gì.
Quý Lâm Xuyên như đi vào cõi thần, gật đầu cho có lệ, nhìn chiếc xe ngựa gỗ đàn hương chạm khắc đi càng lúc càng xa, mới chui vào xe ngựa, phân phó một câu: "Hồi phủ, Nguyên Bảo."
Nguyên Bảo lúc này mới nhìn theo chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá đằng xa, hơi không rõ tâm tư của tướng quân nhà mình, nghĩ thầm chẳng lẽ tướng quân đang ghét bỏ chiếc xe ngựa cũ nát nhà mình sao? Rồi âm thầm quyết định muốn lấy chiếc dây chuyền trang sức thuỷ tinh của đại tiểu thư nhà một thương gia giàu có ở Biện Châu gắn lên rèm xe.
Đàm Châu là kinh đô của Tây Huệ, đương nhiên là náo nhiệt hơn biên cương nhiều. Quý Lâm Xuyên ở trong phủ, từ sáng sớm đã bị ồn ào bên ngoài quấy rầy giấc ngủ.
Vừa luyện Thần công xong, Quý Lâm Xuyên nghe thấy có người gọi hắn.
"Trạch Uyên? Trạch Uyên huynh? Quý Trạch Uyên?" – Chưa nhìn thấy bóng dáng, Quý Lâm Xuyên đã biết cái người đang gào tên hắn ngoài kia chính là đương kim thánh thượng Nhị Hoàng tử Sở Kiền.
Vào thời các đại thần xếp thành hàng chờ lập phe với hoàng tử, bằng thực lực của bản thân, Sở Kiền một tay kéo Quý Lâm Xuyên, người không hề đứng trong hàng nào, về trận doanh của mình.
Sở Kiền tuyên bố không hứng thú với đoạt quyền soán vị, lôi kéo Quý Lâm Xuyên cũng chỉ vì thích cái tính tình lạnh lùng hờ hững của Quý Lâm Xuyên.
Quý Lâm Xuyên vào cái đình bên cạnh chiếc ao trong vườn thưởng thức trà. Chờ Sở Kiền la lối ồn ào cũng tiến vào vườn nhỏ, hắn đứng dậy cung kính hành lễ.
"Trạch Uyên, đừng làm mấy cái nghi thức xã giao đó nữa, hôm nay theo ta tới nơi tốt này đi." – Sở Kiền trước giờ không câu nệ tiểu tiết, trừ những lúc ở trong cung hắn mới miễn cưỡng giống như một hoàng tử, ra ngoài cung liền thỏa mình thành một tay ăn chơi. Quý Lâm Xuyên cầm lấy chén trà trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, rót trà đã lạnh vào, rầm rầm rộ rộ mà ngồi xuống ghế đá.
"Không đi." – Quý Lâm Xuyên trực tiếp từ chối lời mời, không vì gì khác, chỉ đơn giản là bởi nơi tốt mà ngài Nhị Hoàng tử này nói lần trước chính là thanh lâu, trước nữa thì là sòng bạc. Tuy rằng Sở Kiền cũng chẳng làm gì, chỉ dạo chơi thôi, nhưng mà cũng đủ làm cho Quý tướng quân đen mặt cả buổi.
"Àiii, Trạch Uyên, ngươi tin ta đi, lần này thật sự là một chỗ tốt mà." – Sở Kiền trước giờ không đạt được mục đích thì nhất định sẽ không bỏ qua, chiêu chết người nhất đó là lì lợm đeo bám: "Ngươi biết vương thế tử tới từ Lương Châu không? Nghe nói là một mỹ nhân, ta bị phái đi làm việc nên chưa kịp nhìn... Này! Trạch Uyên, ngươi đi đâu đó?"
Còn chưa chờ Sở Kiền nói xong, Quý Lâm Xuyên đã đứng dậy đi về phòng. Sở Kiền dùng cán quạt gãi đầu, không biết làm gì cho cam.
Một nén nhang sau, Sở Kiền ngồi trong gian phòng tốt nhất ở lầu Bách Xích nhìn Quý Lâm Xuyên ngồi bên cửa sổ như đang nhìn quái vật. Đây là lần duy nhất hắn còn chưa dùng đến chiêu tất sát, Quý Lâm Xuyên đã đồng ý ra ngoài cùng, động tác cực kỳ lưu loát, làm Sở Kiền nhiều lần hoài nghi phải chăng Quý Lâm Xuyên đã gặp phải quỷ.
Lầu Bách Xích nằm đối diện với Tây Nam vương phủ ở kinh thành. Bọn Quý Lâm Xuyên chọn một gian phòng có vị trí rất tốt, vừa hay có thể thưởng thức đến muôn vàn cảnh sắc bên ngoài vương phủ.
Tương truyền rằng Tây Nam vương ngày xưa chính là con trai út của hoàng đế khai quốc, nhận được sủng ái, vậy nên Tây Nam vương phủ cũng được xây một vòng tường phòng hộ phía bên ngoài, liễu xanh rũ khắp, làm người ta không khỏi hoài nghi Tây Nam vương mới chính là người tiên hoàng nhắm đến cho vị trí trữ quân.
Quý Lâm Xuyên ngồi cạnh cửa sổ, trà trong tay đã nguội cũng không thèm để ý, dụng hết tâm ý nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong tầm mắt Quý Lâm Xuyên, vừa hay có thể nhìn thấy hoa viên của Tây Nam vương phủ, dù nhìn không rõ lắm, nhưng cũng có thể thấy được chàng vương thế tử mặc bạch y đang đi dọc theo hành lang tiến về trước sảnh, có lẽ là có người đến bái kiến.
Sở Lan Đình ngẩng đầu lên, tựa như liếc nhìn sang bên này một cái, Quý Lâm Xuyên cuống quít cúi đầu, biết Sở Lan Đình có bệnh về mắt, càng không thể phát hiện hắn ở chỗ này, nhưng hắn vẫn có cảm giác như mình rình rập bị người ta phát hiện.
"Khụ. Trạch Uyên huynh, hình như huynh đâu có đam mê với đồng tính ha, sao lại cùng ta rình tiểu nương tử thế này." – Nhất cử nhất động của Quý Lâm Xuyên đều lọt vào mắt của Sở Kiền, hắn phe phẩy quạt, trêu Quý Lâm Xuyên: "Tuy không thấy rõ mặt, nhưng dáng người kia vừa nhìn chắc chắn là một mỹ nhân tuyệt đỉnh, mà người ta chung quy vẫn là vương thế tử, ngươi không động được."
"Ta không động, nhưng những người khác cũng sẽ không mà không động, ngài thử đếm xem có bao nhiêu trạm gác ngầm đang nhìn chằm chằm vào Tây Nam vương phủ? Có khác nào đang cầm tù không? Thời gian của vương thế tử cũng không còn nhiều." – Quý Lâm Xuyên nhấp một ngụm trà, giọng không cảm xúc. Thánh thượng không tỏ thái độ nhất định với Tây Nam vương, Tây Nam vương phủ chính là một miếng thịt béo bở, ai sẽ thuận theo tâm ý hoàng đế, ai sẽ ngậm cục thịt mỡ này đi nhận thưởng.
Sở Kiền trợn mắt trong lòng, ý là người khác động thì ngươi cũng động sao? Đổi phương thức khác nhắc nhở Quý Lâm Xuyên, Sở Lan Đình không thể động đến.
"Bị cuốn vào kinh thành, không ai có thể chỉ lo thân mình, người lương thiện ở Đàm Châu này, không thể bước vào bùn mà không tanh mùi bùn, chỉ hy vọng vương thế tử phúc lớn mạng lớn." – Có thể sống lâu hơn chút, lời này Sở Kiền còn chưa nói hết, Quý Lâm Xuyên cũng biết hắn muốn nói gì.
Quý Lâm Xuyên nâng trà lên, nhấp một ngụm, đổi hướng câu chuyện, nhướng mày nhìn Sở Kiền, hỏi: "Vậy còn ngài?"
"Ta? Vị trí kia không phải là nơi ta có thể ngồi, các huynh đệ của ta cũng không xứng. Ta chỉ muốn đảo loạn cục diện kinh thành, quậy cái thác nước này càng đục càng tốt. Chọn cây lành, đón minh chủ." – Sở Kiền biết Quý Lâm Xuyên đang hỏi tính toán của mình, thế cục hiện giờ nửa tối nửa sáng, hắn muốn sớm đưa ra quyết đoán. Hoàng đế tại vị bất chính, nhưng vẫn là chính chủ thiên hạ, ý Sở Kiền nói chỉ đơn giản là muốn làm người mượn hoa hiến phật, mà không phải chôm chỉa nhi tử của người khác.
Quý Lâm Xuyên nhìn Sở Kiền, không nói gì thêm, cũng chẳng biết là tin hay không tin lời Sở Kiền.
Một năm nháy mắt trôi qua, tiệc tết, Quý Lâm Xuyên có chút tiếc nuối nhìn long vị không ai ngồi, uống một ngụm rượu. Một năm nay xảy ra rất nhiều biến cố, vừa trở về từ biên cương, Hoàng thượng lại tìm cớ thu hồi binh phù của hắn, phong làm tướng quân. Lão viện cớ do thấu hiểu nỗi vất vả của Quý Lâm Xuyên mà giữ hắn ở lại Đàm Châu, cho thống lĩnh cấm quân, nghe như phong quang, nhưng thực chất là biến tướng nhằm giảm bớt binh quyền của hắn, đánh một cái tát cho một quả táo, làm người ta không thể nói lời nào.
Bên phía Tây Nam cũng chẳng mấy yên ổn. Năm nay, man di gặp thiên tai, không đủ cơm ăn, lại tấn công Lương Châu lần nữa để đoạt thức ăn qua mùa đông. Đại công tử nhà Tây Nam vương nghênh chiến, trúng một mũi tên xuyên tim, bỏ mình nơi tiền tuyến. Nhị công tử tiếp tục xuất chinh theo anh cả, lại có gian tế bên ta tiết lộ quân cơ, trúng mai phục của man di, bị chặt đứt một chân. Tây Nam vương trong mấy ngày ngắn ngủi mất liền hai đứa con, lửa giận xông lên tim, bệnh tật không dậy nổi. Vương thế tử của Tây Nam vương phủ bên này cũng cáo ốm đóng cửa từ chối tiếp khách, uyển chuyển từ chối yến tiệc, không hề lộ diện.
Trong yến tiệc, mỗi một người đều có cho mình một bụng tâm sự, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, nhàm chán đến cực điểm. Chịu đựng cho đến khi kết thúc, mọi người bèn nhẹ nhàng thở phào một hơi.
"Tướng quân." – Nguyên Bảo như thường lệ đứng chờ ở cửa cung, thấy tướng quân nhà mình đi ra, bèn đưa chiếc áo choàng màu đen qua: "Giao thừa năm nay trời lạnh bất thường, tướng quân chớ làm sinh bệnh."
Nhắc tới sinh bệnh, Quý Lâm Xuyên ma xui quỷ khiến nhớ tới chàng vương thế tử mắt đeo vải lụa trắng nọ, bước một chân lên xe ngựa, tâm tư khẽ động, mở miệng phân phó Nguyên Bảo: "Trước tiên chưa về phủ, đến lầu Bách Xích."
- ----
Quý Lâm Xuyên 季临川 – Lâm 临: sát, gần kề, đối mặt
– Xuyên 川: con sông
Quý Trạch Uyên 季泽渊
– Trạch 泽: đầm nước
– Uyên 渊: vực sâu
Sở Lan Đình 楚兰亭
– Lan 兰: hoa lan
– Đình 亭: cái đình
Chu Xương Bách 周昌柏
– Xương 昌: thích đáng, sáng sủa
– Bách 柏: cây bách, cây tuyết tùng
Sở Kiền 楚虔
– Kiền 虔: kính cẩn; bền chặt; cưỡng đoạt.
Tây Huệ 西惠
Đông Nam Biện Châu 东南汴州, Đông Nam vương 东南王
Tây Bắc Tấn Châu 西北晋州, Thừa An vương 承安王
Đông Bắc Ngô Châu 东北吴州, Vĩnh Ninh vương 永宁王
Tây Nam Lương Châu 西南凉州, Tây Nam vương 西南王
Nguyên Bảo 元宝
Bách Xích 百尺 (có nghĩa là trăm thước)