Yến Sơn Đình Ngoại

Chương 95




Tiếng súng “đùng đùng” phát ra tiếng vang im ắng trên cánh cửa đóng kín, một giây sau âm thanh vốn bị cách ngoài cửa giội vào trong, tất cả trở nên rõ ràng.

Tiếng ồn ào của họ hoàn toàn im bặt khi thấy Louis nằm trên bàn dài, sự nguy hiểm không tiếng động trong tòa nhà đột ngột đến gần. Đã tới bước đường này, cuối cùng Diệp Lang Đình cũng buông tay không ép cô nữa.

Họ không còn đường chạy nữa rồi.

Cánh cửa phòng sách đã được anh đóng lại từ lâu, Diệp Lang Đình đặt cô sau rèm cửa còn mình thì đứng ở mép cửa rồi lắng nghe thấy tiếng bước chân có trật tự ngoài cửa.

Gần như ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, anh đã bắn vào tay đối phương đang cầm súng ở phía sau, rồi trực tiếp giải quyết một người chuẩn bị đi vào sau anh ta, tiếp đó đưa tay đã bị thương ra sau eo lấy súng giải quyết người đằng trước. Anh cầm lấy súng tiểu liên trong tay người đang từ từ đổ xuống rồi lộ cả người ra trước mặt chúng, quét sạch bất cứ ai định tấn công từ phía trước.

Yến Nhuỵ Tiêu vẫn đang nghĩ cách thoát khỏi cục diện này thì nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ ở sau tai. Tiếng vỡ cực mạnh khiến cô không khỏi che tai gập eo xuống, tiếng thét không thành lời lắng lại khi nghĩ tới anh cũng đang trong hoàn cảnh nguy hiểm.

Nhưng động tĩnh bên này vẫn khiến Diệp Lang Đình phải quay người nhìn sang, người dưới tầng đã khoanh vùng được vị trí họ đang ở nên treo dây muốn phá từ bên ngoài. Yến Nhuỵ Tiêu đã quay người cầm súng phản kích lại nhưng hiển nhiên là địch nhiều tôi ít, thời gian Diệp Lang Đình quay đầu, cánh tay trái của anh bị người ta bắn trúng.

Viên đạn theo quán tính ghim vào cánh tay của anh với lực tác động cực lớn, Diệp Lang Đình hít sâu một hơi. Quay người né tránh, anh nhìn thấy Yến Nhuỵ Tiêu bên kia cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi bởi sự tấn công của kẻ địch. Nếu như cứ ở lại nơi này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đối phương giết chết.

Hiển nhiên là đối phương cũng biết rõ tình hình của họ, không một ai dám sử dụng vũ khí hạng nặng một cách hấp tấp, sợ rằng một lượt lau súng cướp cò cũng có thể trực tiếp nổ tung cả tòa nhà. Chỉ tìm cơ hội từ chiến thuật đám đông, bắt sống ngài Diệp có sức hút hơn là giết Diệp Lang Đình.

Chuyện đã tới nước này, Diệp Lang Đình thở nặng nề, trực tiếp nâng người ngã trên đất ở một bên lên. Sau đó không nể nang gì đập vào người đứng ở cửa, nhân lúc tầm mắt của chúng bị chặn thì nhanh chóng đóng cửa lại.

Chặn tiếng kêu của tất cả những người ở trên thang máy chờ đợi thời cơ đi xuống lại, anh xoay người đi về phía Yến Nhuỵ Tiêu vẫn đang bắn với đôi tay run rẩy. Thuỷ tinh vỡ vừa rồi cách cô quá gần, mảnh vỡ thuỷ tinh sượt rách cả cánh tay của cô, có vài mảnh cắm vào da thịt hiện lên sắc máu.

Diệp Lang Đình nhìn một cái rồi rời mắt đi, gân xanh ở đuôi mắt giật giật đẩy cô vào khe giữa tường và tủ sách, còn anh bảo vệ bên ngoài. Cuối cùng Yến Nhuỵ Tiêu cũng thở được nhưng đồng thời cũng cảm nhận được hai tay cũng đang hơi run của anh. Cô từ từ chuyển ánh mắt tới bả vai của anh thì nhìn thấy hai lỗ máu.

“Chúng ta phải đợi chị Dĩnh, tất cả tài liệu đều ở trong phòng sách này, mật mã ở trên cái nhẫn này.” Thời gian dành cho họ quá ngắn, Diệp Lang Đình nói rất vội nhưng vết thương đã lấy mất nửa sức của anh, anh hoà hoãn lại hít một hơi rồi tiếp tục: “Cái này là điều khiển mini kích nổ bom, anh ra ngoài trước. Nếu như…anh không đợi được họ…”

Lời anh vẫn chưa dứt đã bị Yến Nhuỵ Tiêu xoay một vòng kéo vào trong lòng, ấn đầu anh bảo vệ trước ngực. Viên đạn vốn dĩ bắn vào sau đầu Diệp Lang Đình từ góc khuất dưới tầng bây giờ đã ghim vào lưng của Yến Nhuỵ Tiêu.

Diệp Lang Đình cảm nhận rõ được cơ thịt toàn thân của người trong ngực đột nhiên siết mạnh sau đó như thể giảm bớt sức: “Nếu như anh không đợi được họ thì cũng đừng có gánh nặng.” Cuối cùng Yến Nhuỵ Tiêu lang bạt khắp nơi đây muốn nhận thua rồi, người nào ở nơi đây cũng muốn lấy mạng của họ, chỉ có Diệp Lang Đình là muốn chặn lại giúp cô. Nhưng mà khó quá, thứ mà họ đối mặt không phải là một kẻ xấu mà là cả đám người anh sống tôi chết: “Em đi trước một bước đợi anh.”

Lần đầu tiên Yến Nhuỵ Tiêu nhìn thấy mắt anh đỏ ửng, bàn tay run rẩy giờ đây càng run hơn. Nhưng Diệp Lang Đình để cô nằm thẳng dưới bàn sách quỳ xuống bên cạnh cô.

Trong sự hỗn loạn bất cứ lúc nào cũng có thể có một viên đạn bay vào, anh giống như một kẻ hành hương lòng bàn tay đặt trên sàn nhà, áp má với cô một cách vừa thành kính vừa kiên quyết. Sau đó cầm súng rồi đi ra ngoài lần nữa, Yến Nhuỵ Tiêu nhìn bóng lưng rời đi của anh sau đó nghe thấy tiếng súng vang lên liên tục xung quanh. Cơn đau trên lưng bắt đầu lan ra từ sống lưng tới tận lồng ngực.

Đau tới mức cô muốn khóc.

Cô nhớ tới đêm Vương Dĩnh uống rượu với cô đã hỏi: “Tiểu Yến, em tin vào số mệnh không?”

“Không tin, nhân định thắng thiên*.” Yến Nhuỵ Tiêu uống cạn rượu còn lại, mím môi nói.

*ý nói con người có thể chiến thắng chế ngự được thiên nhiên.

Nhưng tới bây giờ thì cô tin rồi. Kiếp này Yến Nhuỵ Tiêu không ngờ rằng sẽ gặp được Diệp Lang Đình, anh chẳng hề sát với hình mẫu lý tưởng của cô chút nào, giỏi làm tổn thương cô không giống như họ quen biết. Càng khó tưởng tượng hơn là quen biết anh trong tình huống này, con đường phía trước không thể đoán trước, hai người mãi mãi giằng co, mãi mãi thử lòng lẫn nhau, muốn có một ngày yên ổn là giấc mộng hão huyền.

Rất nhiều lần cô muốn từ bỏ, mỗi lần sau khi quyết định sẽ không bao giờ tới gần Diệp Lang Đình nữa, chỉ cần anh vươn tay ra, Yến Nhuỵ Tiêu vẫn sẽ bất chấp tất cả chạy về phía anh.

Người khác không hiểu, có lúc Yến Nhuỵ Tiêu cũng bị chọc cười bởi sự thiếu nguyên tắc của chính mình.

Nhưng vừa rồi Diệp Lang Đình nhét súng vào tay cô, khoảnh khắc quyết định chết trong tay cô thì đột nhiên Yến Nhuỵ Tiêu hiểu rồi.

“Sinh mạng không phải trời cao, cũng chẳng phải thần linh mà chỉ là một người trần mắt thịt thôi.

Đó là người cũng cam chịu số phận giống tôi, cam tâm tình nguyện rơi vào ngày hôm nay; là người chưa tới khoảnh khắc cuối cùng đều muốn ôm tôi, thương tôi, đưa tôi về nhà; là người mà quyết định đứng chết trong lòng tôi sau khi đã nhìn thấy biết bao sự sống cái chết.

Người đó là Diệp Lang Đình.

Cuối cùng tiếng súng ở bên cạnh đã rơi vào tĩnh lặng, cô nghe thấy tiếng “lạch cạch” phát ra khi khẩu súng rơi xuống nền gỗ. Nước mắt cô lăn dọc từ khóe mắt xuống. Vì là Diệp Lang Đình nên cô tin vào số mệnh.