Trác Sở Duyệt khách sáo từ chối, “Không cần phiền anh đâu ạ, em có thể tự về nhà.”
“Em là bạn của Khả Nhân thì cũng là bạn của anh, không cần khách sáo như vậy.”
Cô không có lý do gì để từ chối nữa.
Khẩu phần của bữa sáng không nhiều lắm, cô đặt lát giăm bông và cá hồi lên miếng bánh mì, ăn đến khi chỉ còn lại mấy miếng bánh quy.
Trong phòng Chu Khả Nhân có tiếng động, có lẽ cô ấy đã thức dậy.
Trác Sở Duyệt nhìn sang ghế sofa, hỏi anh ta, “Có cần mang bữa sáng cho Khả Nhân không ạ?”
Chu Gia Đình không thèm ngẩng đầu lên, trong giọng nói lộ vẻ thân thiết, “Tự dưng uống nhiều như vậy làm gì, để nó nhịn đói luôn đi.”
Trên bộ váy mặc đêm qua còn vương mùi thuốc lá và mùi rượu khiến cô không thoải mái lắm, trong lòng bứt rứt khó chịu nên tinh thần cũng không tốt lắm, cô như đánh mất khả năng giao tiếp, không nghĩ được nên nói gì, chỉ biết chậm rãi uống nước.
Trong phòng khách chỉ có tiếng bình luận của một trận bóng đá.
Đúng lúc đó Khả Nhân mở cửa phòng, mắt cụp xuống, vẻ mặt đầy mệt mỏi, cô ấy khoác chiếc áo choàng tắm của khách sạn, đứng dựa vào cửa rồi nói, “Anh đưa Trác Sở Duyệt về trước đi, em muốn ngủ thêm chút nữa.”
Nói xong thì đóng cửa lại.
Chu Gia Đình đứng dậy, “Anh đưa em về nhé?”
“Vâng, để em đi lấy túi.” Trác Sở Duyệt đáp.
Hành lý cá nhân của cô chỉ là một chiếc túi xách nhỏ.
Kiểm tra lại vật dụng trong túi xem đã đủ chưa, cô gỡ dây sạc điện thoại, nhìn thời gian đã là một giờ chiều.
Cô có một cuộc gọi nhỡ, hai tin nhắn chưa đọc, tất cả đều của Lương Minh Hiên.
Anh còn xứng chức hơn cả bố mẹ cô nữa.
Tài xế ở bãi đỗ lái xe của Chu Gia Đình đến trước cửa khách sạn, chiếc Porsche màu đen sáng bóng, không phải là chiếc xe thể thao như cô tưởng tượng.
Trác Sở Duyệt ngồi vào ghế lái phụ, cô nghe thấy anh ta hỏi, “Địa chỉ ở đâu?”
Cô buột miệng nói địa chỉ khu biệt thự trước đây, xong lại lập tức phủ nhận: “Không, không phải…” Sau đó nói lại địa chỉ chính xác.
Chu Gia Đình hỏi, “Em ở một mình à?”
Trác Sở Duyệt không khỏi suy nghĩ, tại sao anh ta lại nghĩ vậy nhỉ?
“Không phải, em ở cùng bố mẹ.”
Anh ta hơi ngạc nhiên rồi khẽ gật đầu.
Buổi chiều, ánh nắng chiếu xuống, có không ít người đi lại dưới những bóng cây hoặc đang chờ xe buýt.
Trong xe mở điều hòa rất thấp, cô nhẹ nhàng xoa cánh tay.
Quãng đường về tới nhà cô ít nhất phải mười lăm phút nữa, cô lên tiếng: “Anh có thể tăng nhiệt độ lên một chút không ạ?”
Anh ta nghe không rõ, hỏi, “Hả, cái gì?”
“Nhiệt độ điều hòa ạ.”
Anh ta tăng nhiệt độ lên nhưng cũng không mở miệng nói gì, không gian trở nên yên lặng.
Sau đó cô gọi điện thoại trả lời Lương Minh Hiên, “Cháu đang trên đường về nhà.”
Lương Minh Hiên hỏi, “Tối qua cháu không về nhà hả?”
“Không ạ, cháu ở lại khách sạn với Khả Nhân, chỉ có hai người bọn cháu thôi.” Cô cẩn thận giải thích.
Cúp điện thoại, người đang lái xe ở bên cạnh lên tiếng, “Bạn trai à?”
Trác Sở Duyệt chưa bao giờ nghĩ tới việc làm thế nào để hình dung mối quan hệ giữa mình và Lương Minh Hiên, miệng đã phản ứng nhanh hơn não, “Người nhà ạ.”
Lương Minh Hiên là con trai duy nhất trong nhà, không có anh em hay họ hàng gì bằng tuổi, đa số bạn bè thân thiết đều ở nước ngoài nên không thường xuyên gặp gỡ, còn lại đều là đồng nghiệp, cũng không thể thoải mái trao đổi với bọn họ.
Có lẽ vì anh cảm thấy cô đơn nên đã coi việc chăm sóc cô như một loại an ủi.
Mức độ tin tưởng nhau rất lớn, quả thật khá giống người nhà.
Xe dừng bên ngoài cửa chính của khu dân cư.
Khi chuẩn bị xuống xe, Trác Sở Duyệt nói với anh ta, “Cảm ơn anh đã đưa em về.”
“Việc nên làm thôi.” Giọng điệu của anh ta vẫn khá xa cách dù lời nói thì rất khách sáo.
Về đến nhà, mẹ cô đang tập yoga trong phòng khách, bà nằm trên tấm đệm, chỉ liếc cô một cái, “Về rồi à?”
“Vâng ạ.”
Cô thay dép lê ở trước cửa, nhìn mẹ cô dang hai cánh tay, hai chân từ từ nâng lên áp sát đầu, tư thế giống như gấp cơ thể lại.
Mẹ cô đều đặn hít vào thở ra, vẫn không quên hỏi cô, “Con ăn trưa chưa?”
“Con ăn rồi ạ.”
Cô vội trả lời rồi bước nhanh về căn phòng chật chội của mình.
Trác Sở Duyệt thay chiếc váy hai dây ra rồi giấu nó dưới gầm giường, cô nằm suy nghĩ một lúc, sau đó lại mang váy đến tiệm giặt là.
Hai ngày sau, vào một một buổi chiều với tiếng ve kêu râm ran, mẹ cô đã ra ngoài mua sắm, trong nhà không còn ai.
Trác Sở Duyệt trốn trong phòng mở điều hòa, nghe nhạc và luyện vẽ ký họa, thật sự rất vui vẻ.
Điện thoại trên bàn reo lên, cô bấm nút nghe rồi kẹp điện thoại lên bả vai, bút chì vẫn không ngừng di chuyển.
Người gọi đến là Khả Nhân, “Chiều mai có buổi triển lãm nghệ thuật, cậu có muốn đi xem không?”
“Được!” Cô không cần suy nghĩ đã đồng ý, sau đó mới hỏi, “Tại sao đột nhiên cậu lại muốn đi xem triển lãm?”
Chu Khả Nhân cũng không thích nghệ thuật lắm, thậm chí còn chẳng hứng thú.
“Không phải do tớ muốn, mà là bạn của anh trai tớ mới mở phòng tranh, gần đây có tổ chức triển lãm, tớ biết cậu chắc chắn sẽ thích.”
“Ừ.”
“Thế nên anh trai tớ cũng sẽ đi chung, buổi tối anh ấy mời chúng ta đi ăn, cậu không ngại chứ?”
“Đương nhiên không ngại rồi, có người mời cơm thì còn gì bằng.”
Ngày hôm sau, mọi người hẹn gặp nhau tại một quán cà phê.
Chu Khả Nhân đẩy cửa bước vào, cô ấy cứ ngỡ mình là người đến sớm nhất cho đến khi trông thấy cô…
Trác Sở Duyệt đang ngồi xem tạp chí, cô mặc quần jean kết hợp với chiếc áo thun trắng rộng rãi, không trang điểm, làn da của tuổi trẻ gần như không thấy lỗ chân lông, lại trắng mịn như hạt xôi.
Cô vươn tay định cầm cốc trà chanh đá trên bàn nhưng lại nắm vào khoảng không, ngẩng đầu lên thì thấy Khả Nhân đang ngồi đối diện, miệng hút lấy hút để cốc trà chanh.
Trác Sở Duyệt đang định hỏi anh trai của cậu đâu thì có người bước vào quán cà phê, khi thấy đó là Chu Gia Đình, cô mỉm cười thật tươi.
Nếu bố cô không phá sản, trong phòng cô sẽ có bàn trang điểm xinh đẹp, như thế cô sẽ nhiệt tình chưng diện hơn.
Bây giờ, giữa họ không có chút khả năng nào, đương nhiên phải thoải mái.
Chu Gia Đình thấy cô thì cũng chỉ gật đầu.
Họ ngồi xe của anh ta đến phòng tranh, chờ ở đại sảnh một lát đến khi bạn anh ta tiếp đón và bắt đầu giới thiệu xung quanh.
Phòng trưng bày rất lớn, có thể nhìn thấy các tác phẩm của sinh viên ở khắp mọi nơi, còn tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng thì nằm trên tầng ba, dành để bán đấu giá, có thiệp mời mới có thể vào tham quan.
Trác Sở Duyệt đi một vòng trên tầng ba, cô đứng trước một bức tranh, im lặng nhìn nó thật chăm chú.
Giọng nói của một người đàn ông bỗng nhiên vang lên, “Người phụ nữ có cánh à?”
Cô quay đầu nhìn nơi phát ra giọng nói.
Dưới ánh đèn của phòng trưng bày, làn da anh ta rất trắng, ngũ quan mềm mại, lông mày hơi nhíu lại.
Trác Sở Duyệt nhìn lại bức tranh rồi đáp, “Đó là một chiếc ghim cài áo.”
Một chiếc ghim cài áo đặt trên vải nhung.
“Sao em nhìn ra được?”
“Thương hiệu trang sức được thành lập năm 1839, ghim cài của Bagues – Masriera.”
Chu Gia Đình ung dung gật đầu, “Xin học hỏi.”
Cô không muốn khoe khoang, cười nói, “Mẹ em có trang sức của hãng này, em rất thích nên mới tìm hiểu.”
Anh ta quay đầu nhìn cô, sau đó thích thú trả lời, “À.”
Ở phòng tranh cả buổi chiều, Khả Nhân đã mất hết kiên nhẫn, cô nàng định bỏ đi nhưng không tìm thấy “tài xế” của mình đâu.
Chu Gia Đình đã biến mất được nửa tiếng, sau đó anh ta nhắn tin bảo hai người đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Bọn họ vừa đến bãi đỗ xe thì trông thấy anh ta bước tới.
Khả Nhân oán trách, “Anh đi đâu vậy hả?”
Chu Gia Đình mang theo một bức tranh, bức tranh đã được bọc cẩn thận nên không nhìn được hình bên trong.
Trác Sở Duyệt chỉ hơi tò mò nhưng không có phản ứng gì.
Khả Nhân ngạc nhiên chỉ vào bức tranh rồi hỏi, “Anh mua ạ?”
Anh ta hất cằm, “Lên xe đi.”
Các cô đều ngoan ngoãn ngồi lên xe.
Chu Gia Đình để bức tranh ở cốp sau rồi quay về ngồi vào ghế lái, sau đó lên tiếng cảm thán, “May mắn thật, họa sĩ này vẫn còn sống.”
Trác Sở Duyệt nghe xong thì bật cười.
Khả Nhân tiếp lời, “Nếu không mẹ chắc chắn sẽ đánh chết anh.”
Bữa tối diễn ra tại nhà hàng trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Chiếc rèm màu đỏ buông xuống khiến không gian tách biệt thành một căn phòng riêng, bàn ăn là bàn tròn lớn, nhân viên phục vụ thấp giọng nói chuyện, khá chu đáo và thân thiện.
Các món ăn đều không đơn giản, nào là gan ngỗng mai thái (1), tôm hùm xanh Brittany, nấm bào ngư Nam Phi hầm.
(1) Mai thái là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở Quảng Đông (Mai Châu, Huệ Châu) và thuộc loại thực phẩm ướp muối.
Về hương vị có lẽ đều tương tự nhau.
Tuy nhiên đây chỉ là nhận xét cá nhân của Trác Sở Duyệt.
Khả Nhân ăn rất ngon miệng, cô ấy gắp cho cô một miếng sườn heo hầm rồi nói, “Món này ngon lắm!”
Trác Sở Duyệt gắp lên ăn thử, sau đó cười gật đầu.
Đũa của hai người kia vẫn còn gắp món chính thì cô đã ăn đến món ngọt tráng miệng, chè đậu đỏ vỏ quýt (2). Cô nghĩ bụng, món ăn ngon nhất là món khai vị, gừng chua với trứng bắc thảo.
(2) Chè đậu đỏ vỏ quýt là một món tráng miệng truyền thống nổi tiếng của Quảng Đông, được nấu với hương vị truyền thống nhất, thêm bột đậu đỏ với vỏ quýt khô.
Chu Gia Đình hỏi, “Em no rồi à?”
Trác Sở Duyệt ngước mắt lên khỏi cái bát, thấy anh ta hỏi mình thì mới trả lời, “Vâng ạ.”
Khả Nhân nói, “Cậu ấy ăn ít lắm.”
Trác Sở Duyệt khuấy bát chè đậu đỏ, giải thích, “Mẹ em là vũ công, bà luôn dặn em rằng muốn duy trì dáng người thì không được xem ăn uống là niềm vui.”
Chu Gia Đình nói, “Cũng có lý.”
Thấy anh ta tán thành, Trác Sở Duyệt muốn nói thêm nửa câu sau nhưng rồi lại quyết định nuốt xuống cùng với chè đậu đỏ.
Lái xe ra khỏi bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, trên đường về đi ngang qua nhà họ Chu trước nên Khả Nhân xuống xe trước.
Khả Nhân tháo dây an toàn ra, quay đầu nói với Chu Gia Đình, “Anh nhớ đưa Sở Duyệt đến dưới nhà cậu ấy nhé.”
“Khỏi phải nhắc.” Chu Gia Đình trả lời cô nàng.
Trác Sở Duyệt tì sát người lên cửa sổ ghế sau, vẫy tay với cô nàng, “Bye bye.”
Xe chạy trên con đường yên tĩnh, những bóng cây liên tục lướt qua, không một âm thanh nào truyền vào trong xe.
Trác Sở Duyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói, “Cây đã thành màu đen, bầu trời dưới bóng cây vẫn là màu chàm.”
“Màu chàm?”
“Vâng, màu giống như con chim Giẻ cùi Steller (3), trên đầu màu đen, phía dưới là màu xanh da trời.”
(3) Giẻ cùi Steller, tên khoa học Cyanocitta stelleri, là một loài chim trong họ Corvidae. Đây là loài giẻ cùi duy nhất ở phía tây dãy núi Rocky. Giẻ cùi Steller dài khoảng 30-34 cm và nặng khoảng 100-140g.
Anh ta không nói thêm gì nữa.
Trác Sở Duyệt ngồi sau ghế lái nên không nhìn thấy biểm cảm của Chu Gia Đình, cô cũng không muốn quan sát anh ta.
Không cần tạo thêm nhiều tâm sự thừa thãi, sau này sẽ không có gì để hối tiếc.
Đã gần tới khu nhà cô ở.
Trác Sở Duyệt nghiêng người về phía trước, “Dừng ở đây đi anh.”
Chu Gia Đình nghiêng mặt nói, “Chỉ lái vào một vòng thôi, không tốn xăng đâu.”
Xe vẫn chạy đến dưới tầng nhà cô.
Trác Sở Duyệt lễ phép chào tạm biệt, cửa xe vừa mở, một luồng khí nóng lập tức ùa tới khiến cô chỉ muốn mau chóng xuống xe.
“Chờ một chút.” Chu Gia Đình gọi cô lại.
Anh ta xuống xe, mở cốp sau lấy bức tranh ra.
Chu Gia Đình đi đến trước mặt cô, “Tặng em này.”
Cô mở to mắt, từ chối ngay lập tức, “Nó quý giá quá, em không thể nhận được.”
Anh ta kiên trì nhét bức tranh vào lòng cô, khiến cô không thể tránh được phải lùi ra sau nửa bước.
“Anh nói “họa sĩ này vẫn còn sống” là nói đùa thôi, bức tranh này nằm trong phạm vi anh có thể tiêu pha được, nhưng anh không biết bắt con chim Giẻ cùi Steller ở đâu cả.”
Cô cười nhưng tâm trạng vô cùng phức tạp, chưa kịp nói cảm ơn thì anh ta đã nói tiếp, “Còn nữa, Sở Duyệt, anh đang theo đuổi em.”
Trác Sở Duyệt sững sờ, chính cô cũng bất ngờ trước sự bình tĩnh của mình, “Đây mới chỉ là lần thứ hai anh gặp em thôi.”
Câu này cũng đang nhắc nhở bản thân cô.
Nhưng anh ta lại cười, “Thế thì sao?”