Yên Lặng Chờ Ba Bữa Cơm

Chương 41




Bảy giờ sáng, Trác Sở Duyệt đã thu xếp xong hành lý, cô đang ăn bánh mì nướng phết mứt trái cây với một cốc nước đá.

Trác Sở Duyệt thích mở máy sưởi trong nhà và uống những thứ lành lạnh để cơ thể khác hẳn nhiệt độ xung quanh, việc đó khiến cô thấy ấm áp hơn.

Mỗi tuần, Lương Minh Hiên sẽ chọn cho mình một ngày nghỉ, ngoại trừ đọc sách và tập thể hình thì anh đều không làm gì, kể cả thức dậy sớm.

Do đó, khi Trác Sở Duyệt về nhà thì thấy đèn ngủ trên đầu giường vẫn còn sáng bởi vì hôm qua cô quên tắt. Lương Minh Hiên vẫn chưa dậy, anh còn đang nằm sấp trên giường, yên bình như ánh nắng rọi qua cửa sổ.

Trác Sở Duyệt bò lên giường, nằm úp lên lưng anh và ôm anh một lúc lâu. Lương Minh Hiên quay đầu lại rồi chạm vào mặt cô, lười biếng hỏi, “Em còn chưa đi sao?”

Hôm nay chuyến bay của cô sẽ khởi hành vào lúc mười một giờ sáng.

“Em sắp đi rồi.”

Trác Sở Duyệt xoay người xuống giường thay một bộ quần áo thoải mái rồi quay lại hôn anh, “Bye bye.”

Trác Sở Duyệt kéo hành lí ra ngoài và đi đến sân bay.

Sau hai tiếng ngồi máy bay, Trác Sở Duyệt đã đến một thành phố xa lạ, đó cũng là quê hương của Nghê Tuyết.

Cô ở căn phòng cao cấp nhất khách sạn, không gian vừa rộng rãi vừa sáng sủa. Trác Sở Duyệt cởi giày và tất, cuối cùng cởi luôn quần dài, cô định nằm một chút nhưng không ngờ lại ngủ mất.

Đến khi cô tỉnh dậy thì bầu trời đã chuyển sang ráng chiều.

Trác Sở Duyệt lười biếng vươn vai, cô không định đi dạo phố nên quyết định đến nhà hàng bít tết của khách sạn để ăn tối.

Đến lúc này cô mới gọi điện thoại cho Lương Minh Hiên hỏi, “Chuẩn bị tiền mừng khoảng bao nhiêu thì thích hợp anh nhỉ?”

Lương Minh Hiên hỏi lại, “Hiện tại em có bao nhiêu tiền?”

“Ngày mai em sẽ rút hết tiền lương của mình luôn, chắc tầm 5000 tệ ạ.”

Lương Minh Hiên suy nghĩ giúp cô rồi nói: “Em nên suy nghĩ đến kế hoạch tiết kiệm lâu dài thôi.”

Trác Sở Duyệt phóng khoáng lên tiếng, “Người hai mươi tuổi không thể tiết kiệm tiền được đâu anh ơi.”

“Sau khi tốt nghiệp, anh đã làm quản lý thương hiệu cho một công ty với mức lương 26 vạn một năm, ba năm sau anh tiết kiệm được 80 vạn.”

“Tại sao lại nhiều hơn ba năm tiền lương thế anh?”

“Anh đầu tư.”

Trác Sở Duyệt thẳng thắn nói, “Em không biết đầu tư.”

Lương Minh Hiên đáp, “Về đi, anh sẽ dạy em.”

“Em không có đồng vốn nào cả.”

“Anh cho em vay.”

Trác Sở Duyệt cười ha hả, “Anh cho em vay tiền, em đầu tư vào anh, vậy chắc chắn lợi nhuận sẽ rất cao, em trả nợ cho anh cũng nhanh nữa.”

Lương Minh Hiên cũng không tức giận, “Đợi em về rồi nói sau.”

Sau khi ăn no, Trác Sở Duyệt không đợi sang ngày mai, ngay tối hôm đó cô rời khỏi khách sạn và tìm cây ATM của một ngân hàng gần đó để rút 1000 tệ tiền mặt. Sau đó, cô đến cửa hàng tiện lợi đổi tiền lẻ rồi nhét 999 tệ vào bao lì xì.

Đi loanh quanh dạo phố một lúc thì Trác Sở Duyệt quay về khách sạn tắm rửa, cô xem TV đến rạng sáng rồi ngủ một giấc tới trưa, sau đó rời giường để trang điểm và thay quần áo.

Hơn bốn giờ chiều, Trác Sở Duyệt bắt taxi đến trước cửa lớn của một khách sạn có lối kiến trúc theo phong cách văn hóa phục hưng thì dừng lại.

Thang máy lên đến tầng dành cho khách ở khách sạn, Trác Sở Duyệt tìm đến phòng thay đồ của cô dâu. Khi bước vào, cô bỗng nghe thấy giai điệu của bài hát “Air on the G String”.

Người thân và bạn bè của cô dâu chưa từng gặp Trác Sở Duyệt nên họ chỉ mỉm cười lịch sự với cô rồi lại tiếp tục nói chuyện phiếm.

Làn sương mờ từ keo xịt tóc vừa tan bớt, Trác Sở Duyệt xuất hiện trong chiếc gương trang điểm, tóc của cô vừa dài lại dày, trên người mặc một chiếc váy nhung đen.

Nghê Tuyết nhìn thấy Trác Sở Duyệt thì không ngạc nhiên cho lắm, chỉ bật cười và nói, “Cảm ơn em đã tới.”

Lần đầu tiên cô thấy Nghê Tuyết trang điểm đậm như vậy, trên mặt không có chút khuyết điểm nhỏ nào, hai bên lông mày được vẽ không sai một li, giống như bức tượng xinh đẹp có linh hồn và sức sống vậy.

Trác Sở Duyệt ngồi xuống, thật lòng khen ngợi, “Chị đẹp quá.”

Nghê Tuyết cười, “Lương Minh Hiên đâu? Có đi cùng em không?”

“Anh ấy…” Trác Sở Duyệt nói lấp lửng, “Chị có mời anh ấy ạ?”

Nét mặt Nghê Tuyết cứng lại, cô ta nhìn vào gương rồi nói với thợ làm tóc, “Thế là đẹp rồi, cứ như vậy đi.”

Sau đó Nghê Tuyết quay sang tiếp tục nói với người bạn thân, “A Lam ơi, hỏi giúp tớ xem người ta đã mang giày tới chưa với.”

“À được.”

Các cô gái liên tục đi ra ngoài, Trác Sở Duyệt đứng yên.

Cô biết Nghê Tuyết có lời muốn nói với cô.

“Trước khi quyết định kết hôn, chị đã gọi điện thoại cho Lương Minh Hiên, hỏi anh ấy rằng chị thấy hối hận rồi, phải làm sao bây giờ?”

Trác Sở Duyệt sững sờ.

“Nhờ vậy mà chị biết hai người đã ở bên nhau.”

Nghê Tuyết không khỏi nhớ đến bữa tối ba người ngồi cùng nhau lần cuối.

Lúc về đến nhà, Lương Minh Hiên nói, “Hãy cho Sở Duyệt một chút thời gian, con bé sẽ chấp nhận chúng ta thôi.”

Nghê Tuyết mờ mịt hỏi, “Nếu em ấy vẫn không chấp nhận thì sao?”

Lương Minh Hiên xoa trán mình, cất giọng mệt mỏi, “Không đâu, em đừng lo lắng, anh hiểu rõ con bé mà, con bé sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

“Em không lo lắng cho em ấy, em lo lắng cho chính mình bởi vì em không hiểu ý anh, vậy ngày nào em ấy chưa suy nghĩ cẩn thận thì ngày đấy chúng ta sẽ không kết hôn sao?”

Lương Minh Hiên giơ tay lên, “Em đừng nghĩ về chuyện này nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”

Nghê Tuyết cực kỳ khó hiểu, “Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà chúng ta kết hôn thì nhất định phải được em ấy chấp nhận chứ?”

“Anh nhìn con bé lớn lên, con bé cũng là người nhà của anh.”

Nghê Tuyết bật cười, người nhà sao?

Trác Sở Duyệt không phải em gái ruột của Lương Minh Hiên, lại càng không phải con gái anh.

Chỉ vì Lương Minh Hiên để ảnh chụp chung của anh và Trác Sở Duyệt trên bàn làm việc, đặt bên cạnh hình anh chụp với bố mẹ thì đã trở thành người nhà sao?

Có lẽ Lương Minh Hiên không biết Trác Sở Duyệt muốn gì, nhưng chỉ có phụ nữ mới hiểu lòng dạ phụ nữ.

Sao Nghê Tuyết có thể không quan tâm đến điều này được chứ, trừ phi cô ta không yêu Lương Minh Hiên.

Vì vậy, một cô gái thông minh như Nghê Tuyết lại làm chuyện ngu ngốc nhất là để cho Lương Minh Hiên lựa chọn.

Nghê Tuyết vẫn có lòng tin, dù sao Lương Minh Hiên cũng là người đã có biết bao nhiêu kinh nghiệm trong việc lựa chọn thế này rồi.

Nhưng giữa vị hôn thê và một cô gái không danh phận, Lương Minh Hiên lại lựa chọn im lặng, cũng đồng nghĩa với việc anh chọn Trác Sở Duyệt.

Cho dù Nghê Tuyết có thể khẳng định Lương Minh Hiên sẽ không vượt qua ranh giới của người giám hộ, nhưng cũng không dám nói anh không hề có ảo tưởng nào đối với cô gái mà mình đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn.

Nghê Tuyết tuyệt vọng thốt lên, “Minh Hiên, có phải em cũng nên nghi ngờ trong lòng anh nghĩ đến ai khi ngủ với em không?”

Lương Minh Hiên sửng sốt nhìn cô ta, lắc đầu nói, “Em thật vô lí.”

Sau đó anh đứng dậy bỏ đi.

Cuối cùng Nghê Tuyết không chịu được mà đau lòng gào lên, “Tôi hận các người.”

Nghê Tuyết nhìn bản thân trong gương, trên người cô ta mặc bộ váy cưới trắng tinh.

Cô ta nói, “Lúc chia tay chị có nói nhiều lời quá đáng, nếu có thể thì phiền em xin lỗi anh ấy hộ chị nhé.”

Trác Sở Duyệt hoàn toàn không muốn biết cô ta đã nói gì quá đáng, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Có người gõ cửa rồi mang một hộp giày vào và đặt dưới váy của cô dâu.

Bạn thân của cô ta nói, “Bọn họ bổ sung thêm tiết mục chú rể hát tặng cô dâu, lúc đó cậu nhớ nghe theo sự điều khiển của người dẫn chương trình nhé.”

Nghê Tuyết trợn mắt.

Trác Sở Duyệt chưa bao giờ thấy vẻ mặt cô ta như vậy, cô bật cười.

Nghê Tuyết cũng cười với cô, “Em thấy đôi giày này thế nào?”

“Rất hợp với chị.”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trác Sở Duyệt lấy ra xem, đó là tin nhắn của Lương Minh Hiên: “Em không được uống nhiều rượu đâu nhé.”

Cô định trả lời thì đúng lúc Trần Thi Mẫn gọi điện tới.

Trác Sở Duyệt bước ra khỏi phòng mới ấn nhận cuộc gọi, tiếng Trần Thi Mẫn vang lên, “Tối nay đi ăn không?”

“Tớ không ở Thượng Hải.”

“Cậu ở đâu? Yêu đương tới tận nước ngoài rồi hả?”

“Ở trong nước thôi, tớ đi dự đám cưới.”

“Bạn cậu kết hôn à?”

“Ừ.” Trác Sở Duyệt che miệng lại, nói nhỏ, “Bạn gái cũ của Lương Minh Hiên.”

Trần Thi Mẫn kêu lên, “Cô ta kết hôn thì mời cậu làm gì nhỉ!?”

“Hồi trước quan hệ của bọn tớ cũng không tệ lắm.”

“Không mời cậu làm phù dâu à?”

“Sao có thể chứ?”

“Muốn cậu mệt chết chứ sao?” Trần Thi Mẫn nói, “Một lần làm phù dâu, cậu sẽ biết kết hôn mệt mỏi như thế nào, bận rộn từ sáu giờ sáng đến hai giờ đêm hôm sau.”

“Tớ biết chứ, vì tớ còn chưa thông suốt nên có hơi kháng cự.” Trác Sở Duyệt trả lời.

Trần Thi Mẫn vội vàng nói, “Nhưng những người từng trải đã nói, đám cưới là thử thách của hôn nhân, cửa ải này mà cậu còn chưa vượt qua được thì kết với hôn cái gì.”

Nói vậy cũng không phải là không có lý, nhưng Trác Sở Duyệt nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao mọi người lại biến chuyện tốt đẹp thành điều phiền toái nhỉ?

Trong bữa tiệc cưới đêm đó, chú rể mặc âu phục vừa vặn đi qua đi lại như con thoi giữa các bàn tiệc, anh ta không cao không mập, gương mặt bình thường, quay đi là quên mất.

Nghê Tuyết khoác tay anh ta đi tới rồi lên tiếng giới thiệu, “Đây là Sở Duyệt, cô bạn nhỏ của em, cũng là bạn gái của Minh Hiên.”

Trác Sở Duyệt hơi ngạc nhiên khi thấy cô ta giới thiệu như vậy.

“Vậy sao?” Chú rể nghiêm nghị mời rượu, “Cảm ơn cô đã lặn lội đường xa đến đây.”

Chú rể cụng ly rượu với cô rồi ngửa cổ uống hết sạch.

Trác Sở Duyệt hơi giật mình, vội nâng ly chúc mừng, Nghê Tuyết đè lên tay cô, “Em nhấp môi một chút là được rồi.”

Chú rể cũng mời rượu bạn bè cùng bàn nhưng chỉ uống một ngụm tượng trưng.

Bọn họ đi mời rượu một vòng rồi quay lại trước mặt cô, chú rể nhiệt tình nói, “Cô đừng khách sáo nhé!”

Trác Sở Duyệt đột nhiên hiểu ra, sự tiếp đãi nồng nhiệt mà mình nhận được, cũng như việc Nghê Tuyết muốn lấy lòng cô, có lẽ đều liên quan đến thân phận của Lương Minh Hiên.