Yên Lặng Chờ Ba Bữa Cơm

Chương 34




Món bánh Soufflé (1) được phục vụ cuối cùng, nhờ có những món ăn trước làm nền nên món bánh này trở nên ngon lạ kỳ, miếng bánh tan trong miệng như bù đắp chút tiếc nuối về bữa ăn tối nay.

(1) Soufflé hay còn gọi là trứng rán phồng là một loại bánh nướng làm từ lòng đỏ trứng đánh với lòng trắng kết hợp với rất nhiều gia vị và được dùng như món mặn để khai vị chính hoặc món tráng miệng ngọt.

Rời khỏi nhà hàng, họ quay về khách sạn trả phòng, sau đó Lương Minh Hiên lái xe đến căn hộ nhỏ của cô.

Bên ngoài khu dân cư có khá nhiều quán bán đồ ăn đêm, Trác Sở Duyệt xuống xe mua hai chiếc bánh củ cải.

Lương Minh Hiên là người không bao giờ ăn thêm sau bữa tối, Trác Sở Duyệt không ép anh phải ăn chung, cô ăn một mình cũng rất thỏa mãn.

“Quán bán đồ ăn đêm không bổ sung thêm đồ ăn đâu nên ai đến trước được trước, còn đến muộn thì hết, bình thường em chỉ mua một cái thôi, hôm sau bỏ vào lò vi sóng hâm nóng là có bữa sáng rồi.”

Lương Minh Hiên vừa lái xe vừa nói, “Lát nữa về tới nhà em nhớ uống nhiều nước vào nhé, ăn cái này nóng lắm.”

Lương Minh Hiên kéo chiếc vali 20 inch vào nhà Trác Sở Duyệt, sau đó rót đầy một cốc nước ấm cho cô.

Trác Sở Duyệt túm một lọn tóc đưa lên mũi ngửi, “Hình như tóc em bị ám mùi đồ ăn ở quán ăn đêm rồi, anh ngửi…”

Lương Minh Hiên nhanh chóng bước tới ngửi, anh gật đầu, “Ừ, em gội đầu đi.”

Trác Sở Duyệt chẳng buồn động đậy, “Em mệt quá, còn phải sấy tóc nữa.”

“Em ngửi mùi kia suốt mà ngủ được hả?”

“Em bịt mũi lại, chỉ thở bằng miệng thôi.”

Lương Minh Hiên kéo cô lên, “Em đừng lười biếng nữa, mau đi gội đầu đi!”

Trác Sở Duyệt chậm chạp đi vào phòng tắm.

Bước vào phòng tắm, cô thấy đồ dùng vệ sinh cá nhân đã được sắp xếp rất ngăn nắp, đồ phía trước ngắn còn phía sau thì cao.

Ngoại trừ thích sạch sẽ, Lương Minh Hiên còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Đêm nay, cuối cùng Lương Minh Hiên cũng được thay đồ ngủ, có điều anh phải chấp nhận chiếc giường không mấy rộng rãi này.

Trác Sở Duyệt chỉ kiên nhẫn sấy tóc vẻn vẹn năm phút rồi dừng, cô lấy khăn mặt lau đuôi tóc vài lần, sau đó ngồi lên giường đọc nốt cuốn sách tối qua đang đọc dở, sách bản gốc bằng tiếng Anh có tên là "84, Charing Cross Road".

Lương Minh Hiên hỏi, “Có khó đọc không em?”

“Đa phần là em đoán thôi.” Trác Sở Duyệt khiêm tốn trả lời.

Trước khi anh hỏi tiếp, cô nói thêm, “Tra từ điển phiền phức quá, nếu ngày mai em vẫn còn nhớ những từ mình không biết thì em sẽ tra sau.”

Nhớ hồi học trung học, nhờ có Lương Minh Hiên phụ đạo nên thành tích tiếng Anh của cô tốt lên rõ rệt, dù chỉ giỏi hơn mấy bạn thi trượt là cùng.

Bởi vì Lương Minh Hiên cho rằng học ngôn ngữ là để giao tiếp, không nên khiến bản thân mắc kẹt trong tiếng mẹ đẻ, lại có thể hiểu rõ thế giới thông qua sự chọn lọc của người khác, vậy nên anh cũng không dạy Trác Sở Duyệt cách đối phó với việc thi cử.

Lúc đó, ở trường có lớp tiếng Anh mà giáo viên là người da trắng, cả khối chỉ có một mình cô được điểm cao nhất A+ cuối kỳ.

Các học sinh trong lớp đều là con gái, lại hay xấu hổ nên khi lên lớp rất hợp tác, tan học cũng ngại nói chuyện với nhau, Trác Sở Duyệt cảm thấy đi học quá tẻ nhạt nên càng không có hứng thú đặt câu hỏi.

Không ngờ một ngày nọ, trong giờ học của giáo viên nước ngoài, thầy giáo tình cờ nhắc đến chuyện Roosevelt (2) ngoại tình với thư ký riêng của vợ mình.

(2) Franklin Delano Roosevelt là Tổng thống Hoa Kỳ thứ 32 và là một khuôn mặt trung tâm của các sự kiện thế giới trong những năm giữa thế kỷ 20. Là tổng thống Hoa Kỳ đầu tiên được bầu hơn hai nhiệm kỳ, ông tạo ra một liên minh bền vững giúp tái tổ chức nền chính trị Hoa Kỳ trong nhiều thập niên

Lỗ tai Trác Sở Duyệt dựng lên.

Nhưng trình độ tiếng Trung của giáo viên nước ngoài chẳng khác Trác Sở Duyệt nói tiếng Anh là bao, thậm chí còn không bằng cô nên Trác Sở Duyệt phải cố gắng hết sức để nói chuyện với thầy giáo. Thời gian rảnh trong suốt cả năm học, thầy ấy luôn nói về người tình thứ ba của Roosevelt, công chúa Châu Âu…

Trác Sở Duyệt hiểu rằng mình đạt điểm cao là do không nhút nhát, lại thích buôn chuyện.

Đêm dần về khuya, Trác Sở Duyệt sờ tóc của mình thấy hơi ẩm nhưng không còn ướt nữa nên cô chui vào trong chăn.

Đúng lúc Lương Minh Hiên bước vào phòng ngủ, anh hỏi, “Anh tắt đèn nhé?”

Trác Sở Duyệt vâng một tiếng rồi cả căn phòng lập tức tối đen.

Lương Minh Hiên cũng nằm xuống giường.

Trác Sở Duyệt quay mặt về phía Lương Minh Hiên, vươn tay vuốt ve gương mặt anh.

Bên ngoài, đằng xa có tiếng còi ô tô vang lên, ở tầng trên, đám trẻ con nghịch ngợm chạy lên chạy xuống tạo ra những tiếng động từ trần nhà.

Trác Sở Duyệt đoán, anh sẽ thở dài vì tiếng ồn.

Quả nhiên, Lương Minh Hiên lên tiếng hỏi, “Bình thường em có thấy ồn ào không?”

“Cũng tùy vào tâm trạng của em.” Trác Sở Duyệt nói, “Lúc chạy theo kế hoạch thiết kế là lúc trong người khó chịu nhất, chỉ muốn lao lên đập cửa cãi nhau với bọn họ, nếu thời điểm không có việc gì làm thì âm thanh này cũng là một loại an ủi.”

Lương Minh Hiên không nói nữa, chỉ ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Trác Sở Duyệt như dỗ cô ngủ.

Trác Sở Duyệt lại nói, “Bây giờ em cảm thấy rất ồn ào.”

“Em khó chịu hả?”

“Không ạ, bởi vì có anh ở đây nên em thấy cực kỳ an tâm.”

Vì Lương Minh Hiên ở bên cạnh nên cô không cần âm thanh của gia đình an ủi, nằm trong lòng anh là an toàn nhất.

Cô ngẩng đầu lên, hôn vào cổ anh.

Lương Minh Hiên xoay người phủ lên người Trác Sở Duyệt, bóng dáng anh còn tối hơn cả màn đêm.

Họ im lặng nhìn nhau, Trác Sở Duyệt nhanh chóng hiểu ra, hẳn là Lương Minh Hiên đang chờ cô cho phép nhỉ? Cô hé miệng hít thở sâu, nhưng chưa kịp thốt ra câu nào thì anh đã cúi người xuống, dịu dàng như nước hôn cô.

Trác Sở Duyệt không mặc nội y, Lương Minh Hiên vùi đầu vào bên trong.

Tim Trác Sở Duyệt đập rất nhanh nhưng cô hoàn toàn sẵn lòng, thật sự không muốn giữ lại.

Không lâu sau, linh hồn cô dường như bay lên cao, vào khoảnh khắc tách ra, Trác Sở Duyệt tưởng rằng sắp nhận sự đau đớn mà anh mang tới thì Lương Minh Hiên dừng lại.

Lương Minh Hiên kéo áo ngủ của cô xuống và hôn lên tai cô, dịu dàng nói, “Đã muộn quá rồi, sáng mai anh cần làm thủ tục bay sớm.”

Hôm sau, Trác Sở Duyệt dậy rất sớm, cô vẫn ngồi trên giường một lúc lâu như thường lệ, chợt cảm thấy hơi lạnh, Trác Sở Duyệt cúi người hắt xì hơi.

Tối hôm qua Trác Sở Duyệt nói muốn đưa Lương Minh Hiên ra sân bay, vậy nên cô lập tức xuống giường, thay áo len dài tay và quần jean denim rồi nhanh chóng đi rửa mặt.

Lương Minh Hiên dậy sớm hơn cô, anh nấu hai bát mì đơn giản với thịt hộp, rau cải và trứng rán.

Sáng sớm tinh mơ, sau khi uống hết bát nước canh nóng hổi, thể xác và tinh thần của hai người vô cùng sảng khoái.

Trên đường đến sân bay, Lương Minh Hiên hỏi, “Có bất động sản nào của tập đoàn Đông Thịnh ở Thượng Hải không?”

“Có ạ, tòa nhà Đàn Gian ở cạnh đại lộ Lâm Giang.”

Đó là một nơi sang trọng có tầm nhìn ra sông, nổi tiếng với giá cả cao ngất ngưởng.

Trác Sở Duyệt không cần suy nghĩ mà nói ra vì còn một nguyên nhân nữa, đó là chủ tịch tập đoàn Đông Thịnh là bố của Lương Minh Hiên.

“Khi nào em rảnh thì qua đó xem thử nhé, nếu môi trường tốt thì chúng ta có thể xem xét đến việc chuyển vào.”

Trác Sở Duyệt lại hắt xì hơi.

“Có phải tối qua em bị cảm không?”

“Không phải!” Trác Sở Duyệt nhanh chóng phủ nhận.

Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, lỗ tai cô nóng lên.

Trác Sở Duyệt bào chữa, “Tại em mặc ít quần áo thôi.”

“Sao em không nói? Em thấy lạnh không?” Vẻ mặt Lương Minh Hiên rất nghiêm túc, anh bật máy sưởi lên.

Đến sân bay, sau khi làm xong thủ tục, Lương Minh Hiên không đi vào khu kiểm tra an ninh ngay mà yêu cầu Trác Sở Duyệt gặp một người phụ nữ, không biết vì lý do gì nữa.

Đợi không lâu lắm thì người phụ nữ này xuất hiện, cô ấy mỉm cười khéo léo, “Chào buổi sáng cô Trác, hãy gọi tôi là Lily.”

Trác Sở Duyệt nhận ra giọng nói này, đó là người đã giúp cô mua quần áo ở khách sạn.

Lương Minh Hiên nói, “Lúc anh không có ở đây, nếu em gặp bất cứ chuyện gì có thể tìm cô ấy.”

“Cô ấy là trợ lý của anh ạ?” Trác Sở Duyệt hỏi.

“Là trợ lý của em.” Lương Minh Hiên trả lời.

“Em cần trợ lý làm gì? Mỗi ngày đưa em đi làm sao?”

Lily lên tiếng, “Tất nhiên rồi, tôi còn có thể tiếp quản công việc của cô.”

Mặc dù Lily nói rất nhẹ nhàng nhưng cô cảm giác được đó không chỉ là câu đùa.

Trác Sở Duyệt không từ chối lòng tốt của Lương Minh Hiên, anh muốn cuộc sống của cô thoải mái hơn nên không có gì đáng trách.

Ngay từ nhỏ Trác Sở Duyệt đã nhận thức rằng, Lương Minh Hiên là bậc cha chú của mình, gần như là người cô tin tưởng nhất, tất cả những gì anh yêu cầu cô làm đều vì muốn tốt cho cô.

Cho nên Trác Sở Duyệt không thể hiện sự quyết đoán của phụ nữ độc lập trước mặt Lương Minh Hiên. Bọn họ xem báo cáo tài chính của nhau, làm việc cùng nhau để duy trì việc ăn, mặc, ở, đi lại.

Lily lái xe của Lương Minh Hiên chở Trác Sở Duyệt từ sân bay đến dưới văn phòng làm việc, sau đó giống như người chị thân thiết hỏi, “Cô mặc ít thế này bảo sao bị cảm, tôi đến trung tâm thương mại mua áo khoác cho cô nhé, cô thích nhãn hiệu nào?”

Trác Sở Duyệt ngây người một lúc rồi lên tiếng, "Kiểu dáng đơn giản thôi là được, cảm ơn cô.”

Khi Trác Sở Duyệt bước vào văn phòng đã là giữa trưa, cả văn phòng vắng hoe, một mình cô đến phòng họp và ngồi xuống, sau đó mở tập tài liệu ra rồi gọi điện đặt mua thiết bị.

Mười phút sau, có người đẩy cửa bước vào.

Cô không rảnh để quay đầu lại nhìn, tưởng người vào là Cao Hải Khoát nên cô lên tiếng hỏi, “Có phải bây giờ Đàn Gian chỉ bán 439 căn hộ không ạ?”

“Cách bố trí căn hộ của Đàn Gian hơi khó hiểu.”

Nghe tiếng trả lời Trác Sở Duyệt mới quay đầu lại, người tới là Dư Quân.

Mặc dù không muốn nói chuyện với cậu ta, Trác Sở Duyệt vẫn hỏi, “Ý cậu là gì?”

Cậu ta cân nhắc hồi lâu, suy nghĩ cách diễn đạt thế nào rồi cuối cùng mới nói, “Ý là tôi không thích.”

Trác Sở Duyệt suýt trợn tròn mắt, tức giận nói, “Không ai hỏi cậu có thích hay không, làm mô hình của cậu đi.”

Cậu ta vừa ngồi xổm xuống vừa lục lọi hộp tài liệu, nói: “Tôi cũng không thích làm mô hình.”

“Còn việc viết bài thuyết trình, tôi ghét nhất là thuyết trình.” Cậu ta thẳng thắn nói, “À còn các cuộc họp với nhà đầu tư nữa chứ, họ xem hình trên giấy thì không hiểu, nói bằng miệng cho họ nghe cũng kêu không hiểu, đúng là đám đầu người óc heo.”

Quả thật cậu ta đang phát tán những cảm xúc tiêu cực.

Trác Sở Duyệt ngắt lời cậu ta, “Đã chán những việc này thì tại sao cậu lại chọn làm kiến trúc sư?”

“Vì được nhiều tiền.”

Trác Sở Duyệt im lặng, lại cúi đầu tiếp tục kiểm tra hóa đơn mua thiết bị.

Lúc này, Dư Quân đưa điện thoại di động của mình đến trước mặt cô.

Trên màn hình điện thoại là một nền tảng âm nhạc, đó là trang cá nhân của cậu ta, nó đã được xác nhận là một nhạc sĩ độc lập.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu.

“Tôi giỏi nhất là chơi Trip, chị biết Portishead (3) không? Ban nhạc đã dẫn dắt Trip-hop (4) suốt mấy năm trước, nhưng gần đây tôi lại thích Re:Plus, một nhóm nhạc Nhật Bản.” Khi nói, nét mặt cậu ta vô cùng hớn hở, tràn ngập sự tự hào và rạng rỡ của chàng trai hai mươi mốt tuổi.

(3) Portishead là một ban nhạc được thành lập vào năm 1991 tại Bristol. Ban nhạc được đặt tên theo thị trấn gần đó cùng tên, cách 13km về phía Tây của Bristol.

(4) Trip-hop được xem là xuất phát từ vùng đất Bristol của Anh quốc, là sự pha trộn giữa những thể loại groove-heavy acid jazz, dub reggae, neo-psychodelia, techno disco music, và brainy art rap… đang ngày càng bành trướng khắp thế giới như một trào lưu âm nhạc lập dị và mang tính tiên phong. Có thể xem Soul II Soul, Massive Attack, Potishead… là những ban nhạc đại diện tiêu biểu cho dòng trip-hop.

Trác Sở Duyệt ngạc nhiên nhìn cậu ta.

Cậu ta lấy lại điện thoại, cụt hứng nói, “Mà thôi.”

Với tư cách là một nhạc sĩ độc lập, xem như Dư Quân không thành công lắm, số người theo dõi cậu ta vẫn chưa đến 800.

Hồi trước, Trác Sở Duyệt rất ghen tị với tài năng của Dư Quân, còn có thành kiến với cậu ta, cô cảm thấy tên nhóc này quá khoác lác và kiêu ngạo nhưng bây giờ thì không thấy vậy nữa.

Hôm nay Trác Sở Duyệt chợt phát hiện ra Dư Quân cũng là một chàng trai bình thường thôi.

Cô suy nghĩ rồi hỏi: “Cậu muốn ăn bánh mì kẹp thịt không? Tôi thấy hơi đói bụng.”

Dư Quân hơi giật mình, kinh ngạc nhìn cô.

Trên gương mặt xinh đẹp của Trác Sở Duyệt xuất hiện nụ cười, “Tôi mời.”

Dư Quân sợ hãi nói, “Chị đừng làm như vậy, tôi không quen.”

Lương Minh Hiên nói rằng anh đi Pháp làm việc rồi bốn ngày sau sẽ về, nhưng đã qua bốn ngày mà anh vẫn chưa về.

Lương Minh Hiên gọi điện thoại từ Pháp về cho Trác Sở Duyệt, cô nghe máy ở văn phòng làm việc.

Anh vẫn quan tâm cô như mọi khi, “Em đang làm việc à? Anh thấy thời tiết ở Thượng Hải bắt đầu lạnh rồi, em đã khỏi ốm chưa?”

“Vâng, em đang ở nơi làm việc, em khỏi rồi ạ.”

Lương Minh Hiên cảm thấy rất có lỗi, “Có vài việc bắt buộc anh phải ở lại giải quyết nên thời gian trở về sẽ hoãn đến cuối tuần tới.”

Bỗng nhiên, trong văn phòng vang lên tiếng nổ, cô hoảng sợ quay đầu nhìn xung quanh.

Hóa ra là một đồng nghiệp nữ đạp vào máy photocopy.

Cao Hải Khoát lạnh lùng nói, “Nếu hỏng thì phải bồi thường đấy, tôi sẽ không giảm giá vì cô đang thất tình đâu.”

Ở đầu dây bên kia, Lương Minh cất giọng thắc mắc, “Sở Duyệt?”

Trác Sở Duyệt bình tĩnh nói vào điện thoại, “Không có gì đâu anh, đồng nghiệp của em gặp chút vấn đề ấy mà… Không cần lo lắng cho em, anh cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé, nhớ nghỉ ngơi đấy.”