Trác Sở Duyệt ngồi trong xe được một lúc thì bỗng nhiên hắt xì hơi.
“Là lỗi của anh, lẽ ra không nên nói chuyện với em ở đây.” Lương Minh Hiên buông tay cô ra rồi khởi động xe, “Lái xe tầm mười phút là đến khách sạn, chúng ta về khách sạn trước để tắm rửa nghỉ ngơi một lát nhé, chiều nay em có đi làm không?”
Cô trả lời rất nhanh, “Không ạ, em được nghỉ vài ngày.”
“Vậy thì tốt, buổi chiều nói tiếp nhé?”
“Vâng.”
Trác Sở Duyệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì thấy không ít người mặc áo sơ mi dài tay mỏng manh bước nhanh dưới cơn mưa tầm tã.
Cô muốn quay sang nhìn Lương Minh Hiên, nhưng chỉ muốn chứ không làm, bởi vì dù tâm trạng đã bình tĩnh nhưng vẫn còn chút hồi hộp.
Đây là khách sạn anh ở khi lần trước đến Thượng Hải, ngay cả căn phòng cũng giống nhau.
Lương Minh Hiên thật sự đẩy cô vào phòng tắm, trái tim Trác Sở Duyệt lại bắt đầu đập thình thịch. Mặc dù trước kia cô thường xuyên ở cùng phòng với anh nhưng chưa từng tắm ở nhà anh lần nào.
Tuy nhiên, anh bắt đầu đổ nước vào bình để chuẩn bị đun nước nóng và nói, “Em cần uống thuốc cảm.” khiến sự chú ý của cô bị rời đi.
"Anh nhớ đun thêm mấy lần nhé."
Lương Minh Hiên không ngước mắt lên, “Anh biết rồi, em yên tâm vào tắm đi.”
Trác Sở Duyệt gật đầu bước vào phòng tắm, cô nhìn mình trong gương.
Cô không phải người dễ xấu hổ nên chỉ cảm thấy hai má nóng lên, đang định rửa mặt bằng nước lạnh, nhưng tay vừa chạm nước thì dừng lại.
Trác Sở Duyệt xoay người mở cửa, cô ló đầu ra nhìn bóng lưng của anh, “Anh mua giúp em một chai nước tẩy trang với, em cảm ơn…”
Trước khi anh quay đầu lại, Trác Sở Duyệt đã trốn vào phòng tắm.
Lúc cởi quần áo, cô để ý lắng nghe, có vẻ anh chưa ra khỏi phòng.
Phòng tắm mờ hơi nước, Trác Sở Duyệt đã tắm một lúc lâu, đến nỗi ngón tay và bụng đều nhăn nhúm hết lại mà trái tim còn chưa ổn định. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tắt vòi sen.
Tiếng Lương Minh Hiên vọng vào, “Anh để đồ của em ở trước cửa nhé.”
Cô bọc khăn tắm quanh người rồi mở cửa ra, thấy một chiếc túi giấy đặt dưới đất trước cửa phòng tắm.
Trác Sở Duyệt rửa mặt sạch sẽ, treo quần áo lên giá rồi mặc áo choàng tắm, cô hít một hơi thật sâu, sau đó thở đều và bước ra ngoài.
Lương Minh Hiên ngước mắt khỏi màn hình laptop, nhìn cô một cái rồi nghiêng người về phía bàn trà đưa cô túi thuốc.
“Em không nghe thấy tiếng anh đi ra ngoài, sao anh mua được vậy?”
Trác Sở Duyệt đi đến bên cạnh anh và ngồi xuống, bưng cốc nước lên cúi đầu thổi nhẹ.
Lương Minh Hiên có vẻ tự nhiên hơn cô, “Anh biểu diễn cho em xem nhé?”
Anh áp điện thoại vào tai và nói, “Xin chào, tôi cần gấp một bộ quần áo nữ.”
Điện thoại được đưa đến trước mặt cô, “Size.”
Trác Sở Duyệt đành đặt cốc nước xuống, bối rối nhận lấy điện thoại, một giọng nữ trưởng thành vang lên kèm theo lời chào hỏi.
Lúc này, cô mới nhận ra Lương Minh Hiên thật sự là nhà tư bản, việc đơn giản như thế này cũng có người vui vẻ làm thay, anh không cần phải tự mình nhúng tay vào.
Trác Sở Duyệt báo số đo chiều cao và vòng eo mình thường mặc cho cô ấy rồi cúp máy.
“Vòng eo của em có 56 cm thôi à?” Anh nghi ngờ hỏi.
“To quá ạ?”
“Anh tưởng chưa tới 51.”
“Gần đây em ăn uống rất khỏe.” Giọng của cô khá thoải mái, “Anh không tin à?”
Anh vòng tay ôm Trác Sở Duyệt rồi nhấc bổng cả người cô lên, để cô ngồi lên đùi mình.
Trác Sở Duyệt ngẩn người, vừa quay mặt đã thấy gương mặt Lương Minh Hiên gần trong gang tấc, gần đến nỗi có thể đếm được cả số lông mi của anh. Hai bàn tay anh vòng quanh eo cô để đo đạc.
Trác Sở Duyệt hoảng hốt nhảy ra khỏi lồng ngực anh, lao về phía bên kia ghế sofa, “Em, em… cần khoảng cách.”
Lương Minh Hiên buồn cười hỏi, “Cần giữ khoảng cách với anh à?”
“Tạm thời, nửa… trong vòng một tiếng.” Cô nói thẳng, “Trái tim em không chịu nổi.”
Lương Minh Hiên lại cười, sau đó anh có vẻ nửa đùa nửa thật nói với cô, “Em cần phải cố gắng làm quen đi.”
Lương Minh Hiên đứng dậy định đi tắm để thay sang một bộ đồ sạch sẽ. Bỗng nhiên, anh ngồi xuống rồi tìm kiếm chiếc ví da trên bàn trà, “Em có thể giúp anh liên kết tấm thẻ này với điện thoại để thanh toán điện tử không?”
Cô nhận lấy, “Mật mã là gì ạ?”
“Giống nhau.”
Đây là sự ăn ý giữa bọn họ.
Trác Sở Duyệt cúi đầu nhập từng chữ để tránh sai sót. Cô tin rằng giá trị trong mỗi tấm thẻ của anh không phải con số nhỏ, cô lẩm bẩm, “Sao anh không bảo thư ký làm ạ?”
Lương Minh Hiên bóp mặt cô, “Tìm việc cho em làm đấy.”
Anh đi vào phòng tắm, Trác Sở Duyệt vẫn cầm điện thoại trên tay, có thể thấy sự tin tưởng của anh đối với cô. Đôi khi, nhìn trộm hay điều tra không phải vì trong lòng nghi ngờ này nọ mà chỉ muốn hoàn toàn chiếm hữu anh thôi, điều mà cô chưa bao giờ làm trước đây.
Bây giờ, Trác Sở Duyệt lại do dự, cô nhìn chằm chằm vào mục tin nhắn trên điện thoại.
Trác Sở Duyệt giật mình bởi suy nghĩ của bản thân, cô đặt điện thoại của anh sang một bên rồi không chạm vào nữa.
Ngoan ngoãn uống hết thuốc cảm, Trác Sở Duyệt mở TV và nằm xuống chiếc giường mềm mại, sau đó cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cách âm của khách sạn vô cùng tốt, nhiệt độ từ điều hòa khá ổn định, cô mơ màng ngủ, cảm giác như có người lấy điều khiển TV trên tay rồi đắp chăn cho mình.
Trác Sở Duyệt chỉ định chợp mắt một lúc, ai dè đến khi trời sẩm tối, ánh nắng thiêu đốt đã nhạt dần, tiếng còi xe vội vã vang lên dưới tầng, mùi rau xào bay từ nhà hàng xóm qua, chỉ có một mình cô trong phòng, trong lòng chợt có cảm giác trống trải.
Lúc này, cô mở mắt ra nhưng chưa nhận thức được khung cảnh xa lạ.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng của Lương Minh Hiên, rất thấp và nhẹ, anh nói bằng tiếng Pháp.
Trác Sở Duyệt lật người lại thì thấy anh mặc một chiếc áo cổ tròn màu xám kết hợp với quần dài ngồi trên ghế sofa nói chuyện điện thoại, giọng nói vô cùng êm tai.
Lương Minh Hiên thấy cô đã thức dậy, anh đi tới ngồi xuống mép giường rồi vuốt ve gương mặt cô. Ý thức của Trác Sở Duyệt vẫn còn mơ hồ, cô giật mình ngơ ngác nhìn anh.
Mãi đến khi cuộc gọi kết thúc, anh mới cảm thấy kỳ lạ mà nhướng mày, “Hóa ra em còn có thể nói mớ.”
“Em nói gì vậy anh?”
“Không nghe rõ.” Lương Minh Hiên tiếc nuối.
May quá. Cô ngồi dậy, “Em muốn đứng dậy, ngủ một giấc xong em đói quá, còn thấy buồn nôn nữa.”
Tác dụng phụ của thuốc cảm làm cô ngủ lâu đến vậy đấy.
Anh dịu dàng cười, “Chúng ta ra ngoài ăn chút gì nhé?”
Cô bước xuống giường, cầm chiếc túi giấy của một nhãn hiệu nổi tiếng đi thay quần áo, bên trong túi là chiếc áo dệt kim và váy cùng chất liệu, có cả chiếc ghim cài ngực bằng ngọc trai, nhưng vì chê nó quá thô tục nên cô không đeo.
Đúng vào giờ cao điểm của buổi tối nên đường phố vô cùng náo nhiệt. Lương Minh Hiên lái xe, Trác Sở Duyệt ngồi ở ghế lái phụ, họ đi đến một nhà hàng tư nhân.
Trác Sở Duyệt nói, “Hôm trước em có đặt trước hai chỗ, định mời Thi Mẫn đi nhưng chưa kịp nói với cậu ấy, anh may mắn lắm đấy nhé.”
Lương Minh Hiên quay sang nhìn cô, khẽ hỏi, “Có vẻ như em sống rất thoải mái trước khi anh có câu trả lời nhỉ?”
“Không phải em vẫn luôn thế sao?”
Lương Minh Hiên mỉm cười.
Xe dừng ở ven đường, Trác Sở Duyệt xuống xe trước, cô nhìn vào phía trong con ngõ nhỏ chật hẹp, có một dãy các cửa hàng rực rỡ muôn màu ở hai bên, không có hộ gia đình bình thường nên tràn ngập không khí mua bán.
Lương Minh Hiên bước tới từ phía sau cô rồi đưa tay ra.
Trác Sở Duyệt nhanh chóng hiểu ý, nắm tay anh rồi cười rạng rỡ.
Anh nhìn cô, “Chỉ thế thôi mà em đã vui rồi à?”
“Tất nhiên!”
Gió thu thổi xào xạc nên dù đi giữa biển người nhưng vẫn không thấy nóng.
Đứng trước một cửa hàng nhỏ, Trác Sở Duyệt nắm lấy viên ngọc treo dưới chiếc chuông gió bằng gốm, cô vừa buông tay ra thì chuông đã kêu lên.
“Em muốn mua một cái treo ở…” Trác Sở Duyệt định nói, “Trên cửa phòng bếp.”
“Đi ra đi vào đều nghe thấy tiếng kêu, em không thấy phiền sao?” Lương Minh Hiên vừa nói vừa móc ví theo thói quen, giống như một người bị cuộc cách mạng công nghệ bỏ quên vậy.
Cô nhanh chóng nhắc, “Anh thử dùng điện thoại đi.”
Lương Minh Hiên bừng tỉnh rồi dùng điện thoại thanh toán.
Trác Sở Duyệt nhận lấy chiếc hộp giấy đựng chuông gió rồi tiếp tục đi về phía trước, tay còn lại khoác tay anh, “Anh cũng biết đó, em không biết nấu cơm nên chỉ vào bếp vài lần thôi.”
Lương Minh Hiên ừ một tiếng, dường như đang suy nghĩ.
Cô nói, “Em muốn hỏi anh…”
“Hửm?”
“Tại sao anh lại không muốn hẹn hò với em?”
Thực ra Trác Sở Duyệt rất để ý, lúc trước Lương Minh Hiên nói rằng đây là việc anh hi vọng sẽ không xảy ra.
“À, bởi vì em nghĩ về anh quá tốt.” Lương Minh Hiên trả lời.
“Sao anh biết em nghĩ về anh như thế nào?”
“Chẳng lẽ em nghĩ anh là người không nghiêm túc và ngu ngốc à?”
Trác Sở Duyệt không nói nên lời. Hoàn toàn chính xác, cô cảm thấy anh không có khuyết điểm gì, nếu có thì cũng không ảnh hưởng gì lớn.
“Em luôn nhìn anh bằng ánh mắt kính trọng, sao anh có thể không biết chứ? Cho nên anh không muốn phá vỡ khoảng cách giữa chúng ta, nếu em tiến lại gần thêm một chút sẽ phát hiện ra anh chỉ là một người đàn ông ích kỷ, bình thường. Anh không muốn làm em thất vọng.”
Trác Sở Duyệt nhìn Lương Minh Hiên, còn anh thì cười, “Anh đã leo lên cái thang của em, leo rất cao rồi, nếu em đột nhiên ném thang bỏ chạy, không phải anh sẽ rơi xuống một cách thảm hại sao?”
Cô suy nghĩ rồi nói, “Anh có thể không đồng ý mà.”
“Nếu không đồng ý… e rằng sau này anh sẽ rất khó gặp lại em.”
“Không đâu.” Trác Sở Duyệt nói, “Cho dù anh không đồng ý, em cũng sẽ không từ bỏ, mặc dù em đã hứa với bà ngoại chỉ cho bản thân một cơ hội nhưng trong lòng em hiểu rõ, miễn là một ngày anh chưa kết hôn sinh con, em sẽ không bao giờ từ bỏ việc theo đuổi anh.”
Lương Minh Hiên sửng sốt, “Không nhìn ra em mạnh mẽ như vậy đấy.”
“Hơn nữa, em còn lo lắng vào một ngày nào đó mình sẽ làm anh thất vọng.”
“Em ấy hả?” Anh bỗng bật cười, “Một trăm năm nữa cũng vẫn như vậy thôi.”
Trác Sở Duyệt nghe xong thì không rõ anh đang khen hay chê mình nữa. Cô nhíu mày, “Em như thế nào ạ?”
Lương Minh Hiên lắc đầu tỏ vẻ bí hiểm, không trả lời.
Trác Sở Duyệt cũng không truy hỏi tới cùng, cô nói, “Nếu như trong tương lai chúng ta… không may chia tay, hãy xem như đây là bài học cuối cùng của anh nhé thầy Lương.”
Cô cười rộ lên, “Mỗi lần anh bắt đầu dạy dỗ thì trong lòng em đều gọi anh là thầy Lương.”
“Mỉa mai anh đấy à?” Lương Minh Hiên hỏi.
Cô ranh mãnh đáp, "Anh tự nói đấy nhé.”
“Anh biết có một số việc phải đến khi vấp ngã rồi em mới hiểu rõ.” Lương Minh Hiên nói, “Nhưng anh không đành lòng để em hiểu vấn đề bằng cách như thế.”
“Không sao đâu, em rất thích được anh nhớ nhung mà, trước kia thầy giáo em từng nói, em là người tự do thiếu tập trung, không có ai quản lý.”
Trác Sở Duyệt trải qua thời trung học ở trường nữ sinh, xung quanh không có bóng dáng chàng trai nào, vừa đúng lúc để cô lấp đầy chỗ trống này.
“Đừng nói mấy câu xuôi tai như vậy, một thời gian nữa em sẽ thấy chán thôi.”
Cô giả vờ không để ý lắm, lên tiếng, “Nhưng mà anh với Nghê Tuyết quen nhau đã nhiều năm mà em chưa từng nghe chị ta phàn nàn chuyện gì cả.”
“Không giống nhau.” Anh nói.
Trác Sở Duyệt ngẩng đầu, “Không giống chỗ nào ạ?”
Cô không chú ý nên đi vào con đường đá xanh chật hẹp, đột nhiên có người đẩy một thùng hàng đến trước mặt, Lương Minh Hiên ôm vai cô kéo sát vào người mình, giọng anh vang lên bên tai, “Cẩn thận.” Sau đó anh vẫn luôn ôm cô.
Trác Sở Duyệt cảm thấy thật an toàn khi dựa sát vào người anh.
Đi vài bước nữa là ra khỏi ngõ nhỏ. Dưới màn đêm, hàng chục ngôi nhà và biệt thự cổ nhuốm màu thời gian đều treo đèn trước cửa, trong đó có một căn nhà là chỗ để ăn bữa tối nay.