Yên Hoa Tình Ôn Nhu Tâm

Yên Hoa Tình Ôn Nhu Tâm - Chương 1: Thượng




Lúc ta gặp y là vào tháng tư, tháng mà hoa đào nở rộ, miệng y ngâm ngâm tiếu ý khiến ta không dời mắt, từ đó trầm mê vô pháp kiềm chế, năm đó, ta mười bốn, y mười sáu.



Rồi mười mấy năm sau, ta khảo công danh, phụ thân từ quan, ta liền thay thế, ít lâu sau, hoàng đế băng hà, y tiếp quản vị trí kia.



Y thành hoàng đế, còn ta là thần tử của y, giúp y xử ý truyện triều chính, đôi khi còn hầu hạ trên giường, y làm ta mê muội, tất nhiên liền vì thế bất chấp mọi thủ đoạn, thay y diệt trừ vật cản, thuận thuận lợi lợi đạt được ngai vàng, trở thành vạn nhân chi thượng.



Y nhận lời ta không ít chuyện, thế nhưng mọi việc ta làm vì y đơn giản chỉ là một câu “Ta yêu ngươi.”



Chỉ là tình yêu niên thiếu bồng bột kia sao có thể khắc sâu vào lòng, hậu cung y luôn nhiều thêm một người, từ ngày ngày đêm đêm cùng nhau giờ cũng chỉ thỉnh thoảng ôn nhu liêu ngữ.



Tình cảm sâu cho mấy cũng mạn mạn biến thành lãnh đạm, ta nghĩ sau mọi chuyện, chẳng còn yêu thương mà chỉ có nghi kỵ cùng tranh quyền đoạt thế.



Ta là trưởng tử Hoa gia, may mắn Hoa gia chỉ có mình ta là con một, trong triều làm quan cũng không nhiều, ngầm tan Hoa gia, thu hồi quyền lực.



Ta tất nhiên đồng ý, yêu y làm ta không muốn y khó xử, mà cũng sợ rằng y ngầm dụng hãm hại.



Quyền lực một chút lại một chút bị thu hồi, hai người nhìn nhau cũng chỉ có nghi kị cùng xa cách, thế nên hậu cung tất nhiên cũng không đi, trừ bỏ vào triều, y không triệu kiến, ta tất nhiên cũng sẽ không diện kiến, dần dà, không đến một năm, lúc đầu vì y mà thâu tóm quyền lực, giờ đây toàn bộ đều bị y thâu tóm lại, một chút cũng không thừa, đều không còn.



Ta trơ mắt nhìn y độc sủng người này rồi người khác, đưa ta vào quên lãng, không lưu tình.



Cuối cùng ngay cả tới binh phù cũng bị y đưa cho tướng quân anh khí trấn giữ biên cương, Hạ Liễu Triêu.



Ta đi mua rượu, Tương gia không còn phồn hoa như xưa, hiện giờ cũng chỉ quạnh quẽo vài ba hạ nhân cùng ta trong căn phòng rộng lớn, dù ngay tại kinh thành thế nhưng tựa hoang cảnh dã thôn, sợ là đều biết Hoa Tương ta thất sủng, không còn một thân quang vinh như năm đó.



Ta vừa uống vừa nghĩ kết cục bản thân, là độc rượu hay ám sát? Thủ đoạn của y ta tự nhiên tường tận, Hoàng Đô Lý kia tâm ngoan thủ lạt là vương tử cũng năm đó bị y ép tới đường cùng, trốn chui trốn lủi, trở thành trò đùa cợt.



Ta giờ đã không còn giá trị lợi dụng, y có hay không ngẫm lại tình xưa sẽ đối ta lưu lại một mệnh?




Rượu vào, đầu óc thanh tỉnh, người gác cổng đến bẩm báo, nói phủ Trương Tử Chiêu tối nay bị khám xét tìm ra chứng cớ phản quốc, toàn tộc xử tử.



Chén rượu rơi trên mặt đất, âm thanh chói tai, ta muốn cười, nhìn bàn tay phát run, cuối cùng liền minh bạch, khó mà vọng tưởng, cũng vô lực vọng tưởng.



Trương gia quyền khuynh thiên hạ, nữ nhân là đương triều quý phi, còn sinh cả hoàng tử. Hiện giờ nói xét liền xét, nói xử tử liền xử tử, người nay a, thật là vô cùng nhẫn tâm.



Biên cương phản tặc là bạn tốt thời thơ ấu của ta, y hẳn là biết, muốn vu phản quốc, ta so với Trương Tử Chiêu tất nhiên hợp lý hơn... Đơn giản là đang cảnh cáo ta, phản bội liền kết cục như Trương gia.




Ta đau đầu suy nghĩ, nhớ tới hắn đối ta tuyệt tình như thế bắt đầu từ lúc nào? Là ngày đó dùng dao giết tân nam sủng của hắn? Hay vẫn là ngày ấy dưới tàng cây chính tay ta chém nữ tử tuyệt diễm thiên hạ kia?



Nghĩ cũng không rõ, mà cũng nguyện không muốn nghĩ.



Người là ta giết, cũng không muốn chống lại y, y cho rằng ta ghen tị đến không biết phân biệt phải trái, kia quân vương vô tình, này ta sớm nên minh bạch. Gần vua như gần hổ, có phải hay không một ngày nào đó ta phản bội, mạng ta liền không còn?



Bên ngoài trời hạ cơn mưa, rượu đã cạn, thức ăn cũng đã nguội, chợt nhớ tới trước đây, lòng dạ con người sao lại dễ dàng thay đổi thế? Ta yêu y a, ta nhìn hồ nước thở dài, tất cả đều cho y, kể cả mạng này...



Lão hạ nhân mang đến ngoại bào, ta tùy tay khoát trên người, chợt thoảng mùi đàn hương, khẽ sửng sốt, chậm rãi nở nụ cười.



Vài năm trước, y nói, yêu nhất là mùi hương trên người ta, ôm vào liền có thể yên giấc.



Sợ là, thật phải dâng mạng cho y.



Mỉm cười khẽ nhấp chung rượu cuối cùng, hoàng thượng a hoàng thượng, quân xử thần tử thần bất tử bất chung a, người sợ là, hận không thể phân thây ta?