“Chân trời a góc biển
Tìm a kiếm tri âm
Tiểu muội muội ca hát
Bên cạnh Lang gảy đàn.
Lang với ta một lòng.
Yêu a.. yêu a... lang a...
Hai chúng ta một lòng
Ai ai ư... ai ai a.., lang với ta một lòng...”
Tiếng ca tung bay trên quan đạo, bốn năm chiếc xe ngựa trùm vải thô màu xanh lam cùng một chiếc xe lừa trùm vải thô màu trắng, xếp thành một đội từ xa đến gần, ngồi trên xe ngựa đi đầu là phu xe nom mặt mũi thật thà, ngồi bên cạnh phu xe là một tiểu nha đầu xinh xắn, một tay quấn lọn tóc, một tay vỗ đùi đánh nhịp, cái đầu nhỏ lắc lư qua lại, vui vẻ hát. Màn vải trên xe được vén lên, một tiểu nha đầu ló đầu ra, cười hì hì nhìn nàng, chân mày cong cong, nghe đến mê mẩn. Phía sau. Trên chiếc xe ngựa sau lưng các nàng, cũng đã sớm vén rộng màn xe, ngồi trước là một phu xe và một thiếu niên khoảng hơn 10 tuổi, sau lưng thiếu niên lại có một thiếu niên mang theo hai hài đồng, đều nhô đầu ra, muốn nghe được rõ hơn.
Sau lưng xe ngựa của họ, còn có một chiếc xe ngựa và một chiếc xe lừa chạy song song , trên chiếc xe ngựa kia chỉ có một phu xe, màn xe cũng không mở ra, nhưng rèm cửa sổ lại được người móc lên từ bên trong, hai thiếu niên chụm đầu vào một chỗ, cười đến vui vẻ thoải mái. Trên chiếc xe lừa bên cạnh lại treo lên một lá cờ hiệu “Diệu thủ hồi xuân” (bàn tay thần kỳ) rất kỳ dị, một tiểu cô nương mắt híp dựa vào một lão già râu bạc ngồi trên xe, cũng rung đùi đắc ý theo giai điệu. Cuối cùng, trên hai chiếc xe ngựa thoạt nhìn cũ hơn, là một đám nô bộc, mang theo đồ đạc, cũng nhìn ra phía trước góp vui. Một đoàn người này, người bên ngoài nhìn vào giống như là một đại gia đình ra ngoài du sơn ngoạn thủy, lĩnh hội phong cảnh đầu hè.
“Đứng trên núi a... trông về phương bắc
Nước mắt a... nước mắt thấm vạt áo
Tiểu muội muội thương nhớ lang
Mãi đến nay.
Lang a... cùng chung hoạn nạn ân ái sâu
Yêu a... yêu a... lang nha
Cùng chung hoạn nạn ân ái sâu...”
Trong cỗ xe ngựa đầu tiên, một nữ tử khoảng hơn 20 hơn tuổi bưng chén thuốc đưa đến bên miệng của một nữ tử đang dựa vào vai nàng. Nàng kia thoạt nhìn mười lăm sáu tuổi, nhưng mái tóc dài trên đầu lại vấn thành búi tóc phụ nhân, trên đầu không đeo trâm cài, ngay cả trên mặt cũng thanh thoát nhẹ nhàng, chỉ là lúc này sắc mặt nàng có chút trắng bệch, mặc dù nàng nhoẻn miệng cười, lại vẫn khiến nam tử bên người nàng nhíu mày lo lắng.
“Chàng đừng hoảng, ta không sao, Tử Tô nói, qua thời kỳ thai nghén sẽ không sao.” Oản Oản đón lấy chén thuốc qua, an ủi Tình Khuynh bên cạnh.
“Nàng chịu khổ rồi...” Tình Khuynh vuốt ve gò má Oản Oản vừa gầy đi một ít, thở dài nói.
“Nữ nhân đều như thế, a lang chớ lo.” nữ tử bên người Oản Oản cũng khuyên nhủ theo.
Oản Oản uống một hơi hết chén thuốc đắng ngắt, đây là vì bảo đảm an toàn trên đường đi, đứa bé mới hơn hai tháng, cần vững chắc ổn thỏa, thuốc có khó uống dường nào, nàng cũng có thể uống hết. Sau khi uống xong, đưa chén qua, nhìn bộ dáng nhàn tĩnh của nữ tử bên người, Oản Oản có chút nóng mắt, nàng lại không nghĩ tới, Lan phu nhân sẽ giao Tử Hộ cho nàng, mà Tử Hộ cũng nguyện ý đi theo nàng đến Khởi quốc, đoạn đường này có khi màn trời chiếu đất, toàn dựa vào nàng và Quất Diệp Đào Diệp chăm sóc mình, các nàng hoàn toàn không nghĩ đến an nguy của bản thân, không lo lắng chặng đường này có gặp nguy hiểm hay không, phần ân tình này, nàng đón nhận ...
“Ngươi cũng đừng cứ vội lo cho ta, hôm qua ngủ ngoài trời, ngươi còn chưa được ngủ đủ đâu.” Oản Oản tiếp nhận nước ấm, xúc vị đắng trong miệng.
Tử Hộ lại lắc đầu nói: “Hầu gái vốn tính thô, không có gì đáng ngại cả, nhưng nương tử dạy bài hát dân ca kia thật là dễ nghe.”
Oản Oản nhìn Quất Diệp bên cạnh màn xe, cười gật gật đầu. Bài hát “Thiên nhai ca nữ” này cũng là bài hát kiếp trước nàng thích, bây giờ trên đường không có gì làm, còn không bằng lấy điệu hát dân gian ra tiêu khiển, Đào Diệp tuổi còn nhỏ, cất tiếng hát ra càng thú vị, không giống nàng hát, luôn mang theo vẻ oán phụ khuê phòng.
“A lang, phía trước có dịch quán, có đến đó không?” nhãn lực của phu xe phía trước cực kỳ tốt, từ rất xa đã nhìn thấy lá cờ treo của dịch quán.
Tình Khuynh vội vàng nói: “Tất nhiên, dừng xe lại một chút.”
Sắc mặt Oản Oản cũng không khỏi vui mừng, phải biết rằng một đường đi đến đây, trừ lúc thay ngựa, ăn uống, bọn họ rất ít đến dịch quán, thường xuyên sống cảnh màn trời chiếu đất, chỉ vì loại bỏ dấu vết không để kẻ thù phát giác, Tình Khuynh mang theo hơn 20 thích khách, cũng vô cùng cẩn thận, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, đám người Oản Oản sẽ không thể không đi gấp cả đêm, cũng may một đường hữu kinh vô hiểm, đã vào đến địa giới của Ngân Hải.
Đoàn xe ngựa xe lừa từ từ dừng lại trước một tòa tiểu viện bằng gỗ, xung quanh tiểu viện còn dựng rào giậu đơn sơ ngăn cách, thoạt nhìn không chút thu hút, trên lầu hai cũ kỹ của tiểu viện chỉ treo một lá cờ của huyện Hà Thanh, trước cửa tiểu viện khách khứa lui tới không nhiều lắm, chỉ có linh tinh vài người đi lại bổ sung lương thảo và đổi ngựa. Đoàn người Oản Oản đi vào, khiến cho tiểu nhị trong dịch quán vui cười đến hoa cả mắt không thể nghi ngờ.
“Ôi ôi, các vị nương tử lang quân chắc là đã mệt mỏi? Một đường vất vả gió bụi thế mà.” Một tên tiểu nhị mặc quần áo ngắn màu xám chạy ra, vẻ mặt tươi cười chào đón.
“A lang và nương tử nhà ta ra ngoài du ngoạn, trên đường đi qua nơi này, có còn phòng trọ không?” Đào Diệp từ trên xe nhảy xuống, ở tại Tầm Hương lâu cẩn thận ngại ngùng như thế, nay thay đổi xoành xoạch một cái, ngược lại liền hoạt bát hẳn lên.
Tên tiểu nhị kia vừa nhìn thấy tiểu cô nương tóc búi hai bên này, tuy rằng ăn mặc rất bình thường, nhưng vẻ mặt lại không hề có ý e dè sợ sệt, sợ là thân bằng quyến thuộc của nhà quan lại nào đó cải trang ra ngoài, vội xoa tay nói: “Có, có, xin mời vào trong, vừa khéo mới đưa tới một cái đầu lợn rừng, mới vừa làm thịt, các vị có thể nếm thử một chút a.”
Tử Hộ vén màn xe lên, hướng về phía bên ngoài kêu: “Vị đại nhân này, có thể mở cửa lớn được chưa?”
“Ai ai, vị nữ lang này chờ một chút.” Dứt lời, tên tiểu nhị kia lại xoay người đi, gọi người tới mở cửa chính.
Xe ngựa lại lăn bánh, chậm rãi tiến vào trong đình.
Màn lại được vén lên, Tử Hộ đứng ngoài xe, vươn tay đến, Oản Oản nhúc nhích người, được Tình Khuynh giúp đỡ, chậm rãi xuống xe, chân vừa vừa chạm xuống đất, lại có một chút suy yếu, không thể không tựa lên người Tử Hộ, hít sâu một hơi không khí trong lành, thầm nghĩ vẫn là ở bên ngoài tốt hơn.
Sau đó Tình Khuynh cũng xuống xe, gọi Kim Hạp ở phía sau, bảo hắn hỏi thăm giá cả của phòng trọ, lại đi sắp xếp phòng nghỉ cho mọi người, lúc này mới đến trước mặt Oản Oản nói: “Ủy khuất cho nàng rồi, nơi này cách kinh đô khá xa, thật hẻo lánh thiếu thốn.”
Oản Oản nhìn chuồng ngựa và chồng củi chất trong sân, cười lắc đầu nói: “Nơi này tốt lắm, so với đô thành còn tốt hơn.”
Tình Khuynh biết ý của nàng, cũng đồng ý cười cười, cầm tay nàng.
Mọi người đã sớm mệt mỏi, vừa đến buổi trưa, nhóm người nô bộc giúp đỡ khuynh vác đồ đạc vào phòng, nhóm chủ tử nghỉ ngơi trong phòng hảo hạng, đám nô bộc và tỳ nữ hầu hạ bên người thì ngủ ở gian ngoài, những nô bộc thô sử lại ngủ ở giường ghép lầu một, đợi nghỉ ngơi hai ngày, lại thay ngựa lên đường.
Oản Oản vừa ngả lưng nằm xuống giường, bên ngoài đã có người gõ cửa, Đào Diệp đi ra ngoài mở cửa, thấy một phụ nhân mặc quần áo vải thô, ước chừng 40 tuổi, cúi đầu, có chút nhút nhát.
“Vị đại nương này là...” Đào Diệp không biết người này, chỉ có thể ngăn ở ngoài cửa.
Vị phụ nhân rất ngại ngùng, hai tay xoắn lại, cong vẹo thi lễ một cái rồi nói: “Nô là Lí thị, là tế quân* của tào đại ở phòng bếp chung, đặc biệt tới hỏi thăm một chút, có cần nước hay không ạ?”
(*Tế quân: cách gọi vợ thời xưa; tào đại: ý chỉ người đứng đầu)
“Trước nấu hai thùng đi.” Đào Diệp nhìn vào tấm cửa kéo bên trong, quay đầu nói.
“Vâng.” phụ nhân kia coi như cũng biết phép tắc, xoay người trở về.
Bên trong Oản Oản cũng nghe thấy tiếng vang, Tử Hộ chỉ đem chuyện vừa rồi bẩm báo, liền cầm bao đồ ra khỏi buồng trong, tìm một cái sạp ở gian phòng bên ngoài để xuống, bọn họ chỉ cần ở lại hai ngày, không cần phải mở hết rương hòm đồ đạc ra.
Oản Oản kêu Quất Diệp ra cửa nhìn xem những người khác đã dàn xếp xong chưa, rồi sau đó kéo Tình Khuynh lại nhất định bắt hắn nằm xuống cùng mình. Tình Khuynh bị nàng náo không có cách nào khác, đành phải cởi đôi giày bằng vải thô dày ra, leo lên giường, thuận tay kéo màn che xuống, chặn lại bên ngoài.
“Còn phải đi mấy tháng mới đến quận Nam Lạc?” Nằm ở trên giường, toàn thân như giãn ra, không cần đi theo xe ngựa xóc nảy, Oản Oản thoải mái mơ mơ hồ hồ nhanh ngủ thiếp đi.
Tình Khuynh cũng nhiều ngày mệt mỏi, nhắm mắt lại, vuốt tóc Oản Oản rồi nói: “Ước chừng vào tết Trung nguyên*.”
(* tết Trung nguyên: là tiết Vu Lan, rằm tháng bảy Âm lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất)
“Vậy không phải là bảy tháng sao?” Oản Oản mở mắt ra, khổ não hỏi, bọn họ đã đi hơn một tháng rồi, bảy tháng theo như lời nói, vậy cũng qua Lập Thu rồi.
Tình Khuynh cũng muốn đến sớm, nhưng tiếc rằng đường sá quả thật xa xôi, Oản Oản lại mang thai, cũng may bọn họ đi trước, Chất tử giả kia còn có phần đông đoàn người nghi thức, sợ là tốc độ càng chậm hơn, chờ bọn họ đến Nam Lạc, đợi thêm nửa tháng nữa là bọn chúng sẽ đến, cũng đủ cho họ an bài bố trí.
“Tình Khuynh...” Oản Oản muốn nói lại thôi, kỳ thực trong lòng nàng vẫn luôn có việc cất giấu, tuy rằng đã sai người thông báo cho tỷ tỷ, nhưng vẫn sợ thúc thúc không nhận được tin tức, còn vì nàng mà bị người để mắt tới.
“Tên tự này, về sau chỉ có nàng mới có thể gọi ta.” Tình Khuynh không hỏi tới, chỉ ôm chặt Oản Oản, thấp giọng nói.
Oản Oản vui vẻ, cũng nói: “Tên Oản Oản này cũng chỉ có chàng mới có thể gọi.”
Từ sau khi bọn họ rời khỏi đô thành, đã không còn tiểu quan Tình Khuynh và quan kỹ Oản Oản, hắn là Chất tử Lâu Ngôn Khanh, mà nàng là Bí phu nhân của hắn.
Mọi người nghĩ ngơi hồi phục suốt một ngày rưỡi, đám tùy thị và nô tỳ tuổi còn nhỏ chơi đùa rất kích động phấn khích, đối với hết thảy mọi thứ đều cảm thấy cực kì mới mẻ, đám gã sai vặt tuổi tác lớn hơn thì ngồi ở một bên, chỉ trỏ và nhận biết cây cối súc vật, truyền thụ từng kinh nghiệm. Xuân Thiều tính tình ham vui, cũng không ngoại lệ, ngày hôm đó vừa đến nơi, liền đi chơi đến màn đêm buông xuống mới trở về, cũng may là có người đi cùng, bằng không Tình Khuynh phải sớm sai người đi tìm. Đồng dạng không thấy bóng dáng còn có Tôn đại phu, lão nghe nói càng tiến vào phía nam, đại phu ở nơi này phân loại lại càng cẩn thận, cái gì thực y, tật y... phân biệt từng loại, cực đại khơi mào lòng hiếu kỳ cùng với lòng hiếu chiến của lão. Liên tục hai buổi tối đều ở nhà khác, chỉ lưu lại Nghiêm Tử Tô trông nom Oản Oản.
“Đi thôi, khởi hành!”
Roi ngựa vung lên, phu xe đi đầu đánh xe ngựa chạy ra ngoài. Oản Oản ngồi trên xe ngựa, quay đầu nhìn lại, dịch quán dần dần lui lại ở phía sau, nàng chỉ ở tại nơi này một ngày rưỡi, nhiều nhất chỉ có hai buổi tối, người quen biết, cũng chỉ có tiểu nhị dẫn đường và bà làm công Lí thị, thông thường mà nói, nàng căn bản không có điều gì luyến tiếc quá, lại không hiểu vì sao, nàng lại muốn dừng lại một chút, bởi vì nàng có dự cảm, chỉ sợ chuyến đi này, sẽ không trở về được nữa.
“Nếu thích nơi này, ngày sau chúng ta lại đến?” Tình Khuynh đã quen đoán được tâm tư của Oản Oản, thấy nàng không muốn, vội nói.
“Không cần, lưu lại hồi ức đẹp là được rồi.” Oản Oản nhắm mắt lại, làm ổ trong lòng Tình Khuynh.
“Ngươi tên tiểu tặc kia, chạy đâu!”
Trong thoáng chốc, dường như có người gọi phía sau. Sau đó là tiếng thúc giục của Xuân Thiều, cũng không biết hắn lại làm cái gì.
“Không có gì đâu, mau đi đi.” Tình Khuynh không để ý, chỉ cho là mấy đứa bé tranh cãi ầm ĩ, liền gọi phu xe đằng trước.
Oản Oản không lên tiếng, lại mơ hồ cảm thấy buồn ngủ, dần dần, cũng không nghe thấy gì nữa.