Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông

Chương 33




Kỳ thực tướng mạo Tương Lý Nhược Mộc cũng không hoàn toàn là hung ác, nhưng khi hắn liếc mắc nhìn Cảnh Dụ đang từ từ đứng lên thì Cảnh Dụ liền run, Thái úy giá lâm phủ hắn, chuyện này so với việc đám ôn dịch tràn lan đến đây cũng chẳng có gì khác biệt. Nếu như có thể, hắn cùng Thái úy hoàn toàn không dính dáng mới tốt.

Tương Lý Nhược Mộc không đợi đến lúc người hầu chạy vào báo tin liền tự mình đi vào, hắn bình tĩnh mà nhìn lướt qua tiểu hoàng đế vẫn còn ngồi trên ghế, cũng nhìn thấy mảnh vỡ chén trà dưới chân tiểu hoàng đế chưa kịp dọn đi. Cảnh Hi Miểu ngồi trên quyển y thượng ( ghế cho vua) bằng gỗ lim, thân thể mảnh khảnh gầy yếu, như đang hoàn toàn mượn lực của ghế nâng đỡ mình. Cảnh Hi Miểu không nói chuyện với hắn, hắn cũng không mở miệng, an nhiên dừng bước mà đánh giá tiểu hoàng đế một lượt. Y phục của y không biết là bị rách ha là bị người khác xé nát, có chỗ chỉ còn một mảnh dây, thật là không có ai đổi y phục cho y sao? Mặc dù ánh sáng trong phòng không tốt lắm, hắn vẫn có thể nhìn bùn đất và vết máu trên y phục, là máu của y hay của người khác? Tương Lý Nhược Mộc nhìn Cảnh Hi Miểu, sắc mặt y trắng bệch, tựa hồ không có chút máu nào, trên môi y có dấu răng ── chính là dấu răng của y, cắn môi đến bật máu. Hắn hơi cười, ánh mắt rơi vào người bên cạnh Cảnh Hi Miểu, ” Hàn Mộng Khuê”, hắn dừng một chút, ” Xem ra đã làm trễ nãi thời gian vào vào kinh đi thi của ngươi.”

Hàn Mộng Khuê không nói gì, hướng về phía Thái úy thỉnh an.

” Đem một cái ghế lại đây.” Tương Lý Nhược Mộc ra lệnh, người hầu vội đem cái ghê bên cạnh tới, ” Để đối diện chỗ hoàng thượng, dịch gần lại một chút, được rồi, ngươi lui đi.”

Tương Lý Nhược Mộc chậm rãi tiến đến gần Cảnh Hi Miểu, nhàn nhã ngồi xuống đối diện, Cảnh Hi Miểu đang nhích người tránh ra xa ── nhìn từ bên ngoài có thể thấy được vẻ mặt tiểu hoàng đế đang căng thẳng đến cực điểm, như gặp phải đại địch.

” Nói ta nghe một chút về sự việc đi, ” Tương Lý Nhược Mộc sau đó lại bỏ thêm một câu, ” Hoàng thượng.”

Cảnh Hi Miểu cảnh giác, chống cự, ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, y lại một lần nữa cắn vào vết thươn trên môi, quyết không nói, Tương Lý Nhược Mộc hiểu được hành động này của y, ” Cần ta giúp ngươi nói sao? Hoàng thượng”. Tương Lý Nhược Mộc nhẹ giọng nói, tựa người vào ghế, đưa một ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn. Động tác này làm Cảnh Hi Miểu chú ý, y không tự chủ mà ngắm nhìn hắn, trong lòng buồn bực hơn là muốn thét lên. Thế nhưng, y nuốt xuống, nếu Tương Lý Nhược Mộc cho phép, y rất muốn đem chặt cái ngón tay này. Y cùng Tương Lý Nhược Mộc đều hiểu rằng, hiện tại đều muốn đụng chạm vào người đối phương.

” Ngươi tại sao lại rời trang viên Quách Hiền?” Tương Lý Nhược Mộc hỏi y, lần này, Cảnh Hi Miểu nghe được một tia không kiên nhẫn trong lời nói của hắn.

Y hít một hơi thật sâu, vẫn không trả lời Tương Lý Nhược Mộc, chất lỏng nóng chảy từ môi lan ra, y dùng tay lau một hồi, trên tay dính một mảng máu, lại lau một hồi mới biết chính mình đang làm rách môi, trên tay đều là máu, Tương Lý Nhược Mộc cũng chỉ là nhìn, không có một chút ý muốn giúp.

” Ngươi lại muốn khóc sao?” Tương Lý Nhược Mộc hỏi y, Cảnh Hi Miểu liền tức giận nhìn hắn, người này chính mình quen thuộc, hiện tại lại không thể chạy tới ôm người, kỳ thực, y vốn là rất muốn khóc, mình đơn giản như vậy sao, khiến người khác nhìn vào liền biết. Cảnh Hi Miểu không biêt có phải tự tôn của bản thân đều đã vứt đi rồi, y nhìn nhày mắt với Tương Lý Nhất Bình đứng phía sau Tương Lý Nhược Mộc, muốn nói cho hắn biết là y đang nói thật, khuất ý cầu khẩn Thái úy.

” Nếu như ngươi không nói cho ta ở đây, ta chỉ có thể đem ngươi giao cho những người đang nối giận trong phủ, người hi vọng rằng bọn họ sẽ hỏi ngươi rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì sao?” Tương Lý Nhược Mộc gần như mất kiên nhẫn, ” Ta cho ngươi quá nhiều tự do, trước đây ngươi rất ngoan ngoãn,thế nhưng lần này người đã đi quá xa. Chúng ta nói thẳng đi, có rất nhiều người làm việc cho chính quyền, còn có đại đa dố các quan viên địa phương, tất cả đều cảm thấy cống hiến cho ta rất không an toàn, ngươi tưởng rằng ngươi phát tín hiệu cho bọn họ, để bọn họ có thể một chân đạp hai thuyền sao?”

Cảnh Hi Miểu giương đôi mắt trong suốt nhìn Tương Lý Nhược Mộc, ái nhân, y chính là muốn nói như thế. Nếu là ái nhân, ngươi muốn ta giải thích cái gì đây, ta chính là muốn ngươi đưa tay đế, ôm lấy ta. Ngoài ra ta căn bản không muốn đòi hỏi ngươi cái gì, ” Ta bị người bắt đi trên đường, Hàn Mộng Khuê mang theo ta nhảy xuống ngựa đào tẩu, chúng ta đi về phía trấn.”

” Ngươi từng tới trấn ta biết, ở trong trấn khắp nơi đều nói Thái úy là kẻ điên. Điểu này có thể nói lên cái gì đây? Ngươi xuất hiện trong quân binh phiên vương, tất cả mọi người đều sẽ biết, sau đó thì sao?” Tầm mắt Tương Lý Nhược Mộc dao động một hồi. Cảnh Hi Miểu nhìn hắn, ngươi đang buồn bực cái gì? Ngươi có còn tin tưởng ta không… trái tim Cảnh Hi Miểu nảy lên một cái, hắn suy cho cùng là đang suy nghĩ là nên tin tưởng mình hay nên hành quyết mình, có lẽ hành quyết sẽ khiên hắn thoải mái hơn.

Tương Lý Nhược Mộc một lần nữa lại nhìn Cảnh Hi Miểu, khinh ngạc phát hiện ảnh mắt Cảnh Hi Miểu trở nên gay gắt, tia châm biếm lần đầu tiên xuất hiện trong ánh mắt đứa trẻ này.

” Nói cho ta biết ngươi nghĩ gì, sau đó ta sẽ tự nói của mình ra, muốn ta đáp ứng cũng có thể,”Cảnh Hi Miểu trào phúng nở nụ cười, y cười đến vội vàng,” Ngươi đối với ta sống như thế đã lâu, nên càng hiểu rõ cái gì không quan trọng, quan trọng là mọi người muốn nó thành như thế nào? Như vậy, người muốn thế nào đây?

” Cảnh Hi Miểu, người không nghĩ là lấy công làm thủ là có thể qua ải chứ.” Tương Lý Nhược Mộc đối với người bị cưỡng bức, dù bất kể bằng hình thức nào cũng đều không quen, thậm chí là không chịu được.” Nói cho ta biết ngươi đã làm cái gì?”

” Ngươi không phải là muốn giết ta?” Cảnh Hi Miểu trầm giọng nói.

Tương Lý Nhược Mộc không hề trả lời y. Cảnh Hi Miểu biết đó là đáp án, ” Lúc ơ quận Thông Bình, ta….. vừa vặn.. vừa vặn gặp Hàn Mộng Khuê ở một chỗ ngồi nói chuyện phiếm, có người đánh chúng ta bất tỉnh, ta.. khi tỉnh lại thấy cùng Hàn Mộng Khuê đang ở trên một mã xa.” Cảnh Hi Miểu sau đó đem chuyện phát sinh kể ra tất cả, kể cả chuyện các xác chết ở trong thôn cùng chuyện hỗn loạn ở biên giới phiên quốc Phúc Ninh Vương, còn có cả suy đoán của y, sau đó là chuyện gặp phải quân binh.

Tương Lý Nhược Mộc biểu hiện ngày càng âm trầm, hắn yên lặng lắng nghe Cảnh Hi Miểu dùng giọng khàn khàn mà kể ra chuyện của mấy ngày nay, không cắt đứt y. Đến đoạn Cảnh Hi Miểu miêu tả đến xác chết trong thôn, y dừng lại một hồi, cảm giác mình muốn nôn mửa.

” Thái úy đại nhân, những chuyện này đều là thật.” Hàn Mộng Khuê ở bên cạnh nói, ” Hơn nữa, ta cảm thấy hoàng thượng cũng sắp không chịu nổi, ngài không thế bức bách người…” Cảnh Hi Miểu mãnh liệt ngẩng đầu lên, Hàn Mộng Khuê lập tức ngậm miệng.

” Tương Lý Nhược Mộc, người cảm thấy lời ta nói có chỗ nào không hợp tình hợp lý không? Hàn Mộng Khuê hắn chỉ là người ta tình cờ gặp phải, Cảnh Dụ lại là người nhát gan sợ phiền phức, Cảnh Tường ta vốn chưa từng gặp hắn, hơn nữa hắn lại hận ta muốn chết. Những chuyện này với bọn hắn đều không có quan hệ, nếu đem so với ta, bọn họ chi là vô danh tiểu tốt, căn bản không xưng đáng bị liên lụy tới. Làm như lời ta nói, cho dù là người ghét ta nhất cũng nhất định sẽ thấy thỏa mãn.” Cảnh Hi Miểu nhìn lướt qua Tương Lý Nhược Mộc, y thấy Tề Vọng Thư vừa đi tới cửa, ” Hết thảy toàn bộ những người khác không nên bị liên lụy, chỉ cần bọn họ không gây ra chuyện manh động.” Y ý tứ xấu xa nhìn Tề Vọng Thư một chút, Tề Vọng Thư do dự, quay sáng nhìn Cảnh Dụ, cuối cùng là yên lặng lụi xuống. Cảnh Hi Miểu trong lòng thở phào nhẹ nhõm, y đã tin rằng Tề Vọng Thư là một hiệp khách, vì vậy không thể để mình cứu hắn, chuyện này liên lụy đến Cảnh Dụ, hơn nữa nếu rời Tương Lý Nhược Mộc về cung, mình cũng không chắc là sẽ được sống sót.

” Ngươi đang ở đây theo ta đàm phán sao? ” Tương Lý Nhược Mộc nhìn Cảnh Hi Miểu. ” Ngươi còn muốn bảo vệ bọn họ? Ngươi đối với người khác quả nhiên rất quan tâm.”

Ta đúng là rất quan tâm, tuy rằng nhìn dáng vẻ ta thật không có năng lực, Cảnh Hi Miểu nhìn hắn, ” Ta đã làm hết sức mình, cũng đã giải thích xong, có giết hay không là chuyện của ngươi.”