Một cái tát vào mặt vang lên, hai ba con nhà họ Lý lửa giận trong lòng sinh ra, nhưng bên kia còn có hai bảo vệ, bởi vậy bọn họ không dám động vào.
Lý Thanh Vân ôm mặt của mình, liêp tiếp bị đánh sắp phát điên lên rồi: "Tại sao cô lại đánh tôi?"
"Tại sao? Bởi vì mặt của tiểu sư đệ tôi bị tay của cô đánh đau rồi."
Người xung quanh rụt cổ một cái, lý do này có phải là có chút bá đạo không, mặt lấy tay đánh đau, có phải là chút ngược không.
Không có người nào nói chuyện, Hoa Nùng Yêu ở đó, bọn họ không dám.
"Cho dù cô là giáo sư, cũng không thể bao che như thế." Viện phó Lý tức giận nói.
"Tôi chính là bao che, không phục thì cô có thể tự mình đi đến Đế Đô tố cáo tôi, sư đệ của tôi không phải là người mà các người có thể tùy tiện bắt nạt đâu."
Hoa Nùng Yêu nhìn người của nhà họ Lý, nói tiếp: "Các người muốn tự mình cút ra ngoài hay là để tôi gọi người đuổi ra ngoài?"
"Sư tỷ, không thể cứ như vậy mà buông tha được, còn có chuyện chưa giải quyết mà."
"Ồ?"
Người nhà họ Lý muốn chết, hối hận vừa nãy đi gây sự với Ninh Vũ Phi, hiển nhiên vây giờ đối phương sẽ không dễ dàng tha cho mình rồi.
"Bác sĩ Phương, cô có thể đi rồi." Ninh Vũ Phi nói.
"Cảm ơn!"
Bây giờ Phương Tình chỉ có một ý nghĩ, đó chính là để cho Lý Thanh Vân xin lỗi em gái mình, đây không chỉ là một lời xin lỗi nho nhỏ, ý nghĩa vô cùng lớn.
Lý Thanh Vân đang muốn xông tới nhưng lập tức bị hai người bảo vệ của Hoa Nung Yêu ngăn cản.
"Lý Thanh Vân, hôm nay không xin lỗi tôi sẽ không tha cho cô." Phương Tình nói.
"Tôi là bác sĩ chủ nhiệm, dựa vào cái gì mà xin lỗi y tá chứ, không phải là một quốc gia..."
Bốp!
Không đợi Lý Thanh Vân nói xong, viện phó Lý đã tát xuống một cái, nếu như để cho Lý Thanh Vân nói ra lời không có lợi đối với Hoa Nùng Yêu, cả bọn họ đều vì thế mà phải trả giá thật lớn.
"Ba, ba...ba đánh con?" Lý Thanh Vân không dám tin, bị người khác đánh thì thôi bỏ đi, ngay đến cả ba của mình cũng đánh mình.
"Câm miệng, xin lỗi!" Viện phó Lý nói.
Lý Thanh Vân chỉ có thể nhìn ông nội của mình, không ngờ ông nội cũng nói: "Xin lỗi đi!"
Điều này khiến cho Lý Thanh Vân không dám tin, chính mình lại phải xin lỗi người khác, đối phương còn chỉ là một người y tá.
"Xin lỗi, chuyện vốn là bởi vì con mà gây ra, con còn muốn như thế nào nữa?" Viện phó Lý quát mắng.
Lý Thành Vân ôm hận nhìn về phía Phương Tinh, khó khăn mở miệng nói: "Xin lỗi!"
Sau đó vô cùng oan ức chạy ra ngoài, viện phó Lý nói với mấy người: "Giáo sư Hoa, bác sĩ Phương, xin lỗi."
Không thể không xin lỗi, Hoa Nùng Yêu trước khi đến bọn họ nhà họ Lý thực sự là không sợ trời không sợ đất, nhưng bây giờ cục diện khác rồi, bọn họ còn không nhận sai thì đối mặt với bọn họ chính là phong sát, đợi khi bọn họ nhà họ Lý bị xóa tên.
Hoa Nùng Yêu không nói gì, để cho bọn họ rời đi thì thôi.
Sau khi người nhà họ Lý rời đi, Hoa Nùng Yêu quan tâm hỏi: "Sáu út, xin lỗi, sư tỷ đến muộn rồi, không sao chứ?"
"Em có thể có chuyện gì, không sao."
"Ừm, vậy sư tỷ xử lý một số chuyện, lát nữa đi tìm cậu."
Hoa Nùng Yêu đã biết được đầu đuôi của sự việc, nói: "Viện trưởng Triệu, cho ông một tuần lễ, hãy tiến hành xét duyệt lại tất cả các đơn vị liên quan, nếu không vị trí viện trưởng này của ông cũng không cần làm nữa."
"Rõ!" Viện trưởng Triệu nói.
"Còn các vị, các người đều là cựu viện trưởng của bệnh viện, bị một nhà họ Lý bé nhỏ đạp ở trên đầu không xấu hổ sao?"