“Hình như là vậy, Tố Nga không thích hợp nên chỉ có thể tìm chị, chị giống như là chị cả của họ, lời chị nói chắc chắn họ sẽ nghe.” Ninh Vũ Phi nhanh miệng nói.
“Hừ, sao không nói sớm, còn nếu cậu dám bắt nạt họ thì nhất định cậu phải chết.”
Lăng Bảo Châu buông Ninh Vũ Phi ra, đột nhiên nhìn thấy ngực Ninh Vũ Phi có một vết đỏ: “Từ từ, có phải cậu đi xăm hình không?”
“Hả...Không có không có, nhất định là chị Bảo Châu nhìn lầm rồi, sao một người nghiêm túc như tôi có thể xăm hình được chứ.”
Nhưng bộ dạng của Ninh Vũ Phi lúc này làm Lăng Bảo Châu càng tin là anh đã làm chuyện gì đó.
Cô lại giữ chặt Ninh Vũ Phi một lần nữa: “Cho tôi xem thử.”
“Chị Bảo Châu, thật sự không phải xăm hình đâu, thật sự không phải.” Ninh Vũ Phi liều mạng che giấu.
“Ninh Vũ Phi, cậu vẫn còn là sinh viên mà dám xăm mình, tôi muốn xem cậu đã xăm hình gì?”
Thật sự anh không thể cản được Lăng Bảo Châu, Ninh Vũ Phi trực tiếp dùng tay ôm lấy cổ Lăng Bảo Châu rồi hôn một cái.
Lăng Bảo Châu đột nhiên choáng váng, cô ta ghê tởm việc bị một người đàn ông hôn.
Nhanh tay đẩy Ninh Vũ Phi ra, Lăng Bảo Châu đỏ bừng mặt, đưa hay tay lên ôm lấy miệng.
“Hì hì, chị Bảo Châu, thật thơm.” Ninh Vũ Phi vừa cười vừa liếm môi.
“Ninh Vũ Phi, cậu....”
Lăng Bảo Châu nổi giận mở cửa xe xuống xe, sau đó đóng chặt cửa xe.
Rầm!
“Chị Bảo ngực mình, thật sự không thể lau đi được.
Nhìn Lăng Bảo Châu nổi giận đùng đùng, Ninh Vũ Phi nói rằng miệng của người phụ nữ này thực sự có chút khác biệt, nhưng họ đều rất ngọt ngào, giống như Giang Vị Noãn, chị hai cũng thế.....
Sau khi xuống xe, anh xách theo đồ ăn lên trên, thấy ánh mắt muốn giết người của Lăng Bảo Châu và ánh mắt kì lạ của Đường Tố Nga.
“Bây giờ tôi sẽ đi nấu cơm cho mọi người, khoảng một giờ sẽ xong.”
“Vũ Phi, để em giúp anh.” Đường Tố Nga đi vào bếp.
Ninh Vũ Phi đang xào rau, Đường Tố Nga xắt rau, nhưng lâu lâu cô vẫn liếc mắt nhìn Ninh Vũ Phi, trong lòng vẫn có chút do dự, không biết có nên hỏi không.
Nhưng không hỏi thì cô lại không cam lòng, cô lấy hết can đảm hỏi: “Anh Vũ Phi.”
“Sao vậy?”
“Anh và chị Bảo Châu đang yêu nhau sao?”
Ninh Vũ Phi liếc mắt nhìn về phía phòng khách, nơi Lăng Bảo Châu đang ngồi, nhỏ giọng nói: “Nói bậy cái gì vậy, anh với chị Bảo Châu sao có thể yêu nhau được chứ!”
“Hai người không yêu nhau sao có thể làm chuyện đáng xấu hổ như vậy trong xe chứ?” Đường Tố Nga đỏ mặt nói.
“Chuyện xấu hổ là chuyện gì, ý em là sao?” Ninh Vũ Phi không hiểu.
“Không phải vừa rồi hai người hôn nhau trong xe sao?”
Nghe xong vấn đề của Đường Tố Nga, Ninh Vũ Phi cảm thấy choáng váng, hoá ra là bị hiểu lầm, anh thì thầm với Đường Tố Nga: “Suy nghĩ lung tung gì vậy, chị Bảo Châu là người như thế nào em còn không biết sao, sao anh có thể hôn chị Bảo Châu chứ? Nếu có chuyện đó thì anh thà đi sờ mông hổ đực còn hơn.”
“Tại sao?” Đường Tố Nga hỏi: “Chị Bảo Châu cũng là một người đẹp, vì sao không chọn chị ấy mà lại chọn sờ mông hổ đực vậy?”
Ninh Vũ Phi nói: “Con gì đáng sợ hơn một con hổ đực?”
“Sư tử!”
“Không phải, là hổ cái.”
Đường Tố Nga kinh ngạc: “Anh nói chị Bảo Châu là hổ cái sao?”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi.”
“Ninh Vũ Phi, cậu nói cái gì?”
Một giọng nói truyền đến, khiến Ninh Vũ Phi run bần bật, từ từ quay đầu nhìn về phía cửa.