Lâm Thanh Tiêu dựa vào một bên Ninh Vũ Phi, dùng son môi vẽ lên trên người Ninh Vũ Phi, mà Ninh Vũ Phi trở thành tấm tranh.
“Sư tỷ, tha cho em đi!”
"Vậy em nói ai đẹp nhất?" Lâm Thanh Tiêu hỏi.
“Về căn bản cũng không cần nói nhiều, đương nhiên là chị tư xinh đẹp nhất rồi, bất kể là quần áo gì cũng tuyệt đối là quốc sắc thiên hương, không...là đẹp đến mức hại nước hại dân.”
Lâm Thanh Tiêu hôn môi Ninh Vũ Phi một cái, nói: "Đúng rồi, sư tỷ còn có trang phục đóng giả sĩ quan, y tá và trang phục cổ xưa nữa, một ngày nào đó sư tỷ quay video trang phục cho em xem.”
"Được rồi, không thành vấn đề, tuyệt đối nhất định phải khen ngợi sư tỷ rồi.” Ninh Vũ Phi cười ha ha nói.
Thật sự là đáng tiếc, mình không thể chạm vào nữ nhân, sớm qua hai mươi tuổi là tốt rồi.
Bằng không luôn bị Chị tư tra tấn, cứ tiếp tục như vậy bản thân còn sống hay không đây.
Lâm Thanh Tiêu lấy ra một con dấu hình vuông to lớn, nhếch miệng nhìn Ninh Vũ Phi.
"Này, sư tỷ, đây chắc không phải chuẩn bị vì em đầu chứ?” Ninh Vũ Phi có chút sợ hãi.
Nếu nó được đóng lên trên khuôn mặt của mình, thì vẻ đẹp trai và soái khí chị nên đóng ở đâu thì tốt hơn?” Lâm Thanh Tiêu hỏi.
“Bỏ đi sư tỷ ơi, đến lúc đó định phải cắt chỗ đóng dấu mà không rửa được này xuống đấy!”
"Sợ cái gì, sư tỷ đây giúp em chọn chỗ.”
Lâm Thanh Tiêu tìm một chỗ tương đối sạch sẽ, chính là lồng ngực trái của Ninh Vũ Phi, trực tiếp ấn xuống một cái.
"Đừng đừng..." Ninh Vũ Phi nhìn con dấu to bằng bàn tay này rơi trên người, xong rồi.
Nâng con dấu lên, phía trên in chữ độc quyền của Lâm Thanh Tiêu.
“Sư tỷ, không chơi nữa, em muốn về nhà..." Ninh Vũ Phi chảy ra hai giọt nước mắt.
Lâm Thanh Tiêu lật Ninh Vũ Phi nằm sấp trên mặt đất, trực tiếp đóng dấu trên mông Ninh Vũ Phi, nói: "Tiểu sư đệ, như vậy những cô gái khác nhìn thấy năm chữ lớn này liền không dám làm gì cậu nữa.”
“Sư tỷ, chị làm chuyện này..." Ninh Vũ Phi bất lực, nhưng không có cách nào, ngoại trừ có thể nói chuyện, thì cơ thể không thể nhúc nhích được.
“Sáu út, đóng dấu xong thì em là người của chị, có biết chưa.” Lâm Thanh Tiêu quyến rũ nói.
Ninh Vũ Phi nằm trên giường, không ngừng luyến tiếc, sau này bản thân gặp nhị sư tỷ phải đề phòng một chút, bằng không mình sẽ bị tra tấn.
Đây quả thực chính là tra tấn bằng tâm linh, hận vì hiện tại bản thân chưa đến hai mươi một tuổi, để cho Chị tư biết mình lợi hại.
Cộc, cộc, cộc!
Lúc này, truyền đến tiếng gõ cửa.
“Sư tỷ, mau giúp em che lại đi, em không có một mảnh vải trên người để cho người khác nhìn thấy thì phải làm thế nào?” Ninh Vũ Phi sốt ruột nói.
"Không sao đâu, người của chị.”
Lâm Thanh Tiêu nói: "Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh đi vào, dáng người không có gì phải nói tới, mang dáng vẻ của mỹ nữ phương Tây điển hình, cô ấy nhìn Lâm Thanh Tiêu và Ninh Vũ Phi, bình tĩnh nói: "Tiểu thư, tổng bộ bên ngoài truyền đến tin tức, cần cô mau chóng trở về một chuyến.”
“Tôi biết rồi, cô và Lisa đã giúp tiểu sư đệ của tôi tắm rửa sạch sẽ, chúng ta lập tức xuất phát.” Lâm Thanh Tiêu lúc này giống như là một người khác, dung mạo tuyệt mỹ che đi vẻ lạnh lùng.
"Vâng!”