Sau khi Giang Vị Noãn đi vào, Ninh Vũ Phi nhẹ nhàng đóng cửa lại để tránh bị người khác phát hiện.
"Vị Noãn, em ngủ trên giường đi, anh vừa mới thay ga trải giường và thảm rồi, không có mùi lạ đâu." Ninh Vũ Phi nói.
"Ừ!"
Giang Vị Noãn nằm xuống giường, trên má sớm đã bị nhuộm ửng hồng.
“Vũ Phi, muộn lắm rồi anh cũng đi ngủ cùng tôi đi.” Giang Vị Noãn nói.
“Được.” Ninh Vũ Phi nằm ngủ ở một bên, may mà giường đủ lớn.
Nhưng hai người cứ mở to mắt nhìn trần nhà, mãi hồi lâu vẫn chưa có ý muốn ngủ, tim đập, máu trong cơ thể còn đang gia tăng độ sôi trào, giống như mới được tiêm một liều adrenalin vậy, ngủ được mới tài.
"Vũ Phi, có vẻ hơi nóng."
“Anh đã quen với việc không bật điều hòa rồi.” Ninh Vũ Phi lấy điều khiển từ xa trong tủ ra, bật điều hòa lên.
Nhưng dù có như vậy thì vẫn không thể nào ngủ được, NInh Vũ Phi chuẩn bị ngủ rồi, nhưng Giang Vị Noãn nhỏ giọng nói: "Vũ Phi, anh ngủ chưa?"
"Làm sao vậy?"
“Em không ngủ được.” Giang Vị Noãn nói.
Ninh Vũ Phi sắp khóc, tại sao sư phụ của anh lại ra mệnh lệnh chết tiệt vậy chứ, không thì làm sao bây giờ phải khúm núm như vậy?
"Không sao, nhắm mắt lại một lúc sau là ngủ được thôi."
"Nhưng em vẫn không ngủ được."
"Vậy thì...anh cũng không có cách rồi, hay là anh lấy cho em một chút thuốc nhé, đảm bảo em sẽ ngủ say sưa cho xem."
Ngay khi Ninh Vũ Phi định đứng dậy, thì có tiếng gõ cửa.
Cộc cộc cộc!!!
Ninh Vũ Phi lập tức ngồi dậy, thấy tay nắm cửa xoay chuyển, lập tức nói: "Là ai thế."
Vội vàng ra mở cửa, hóa ra là Tư Đồ Y Nhạn, ngạc nhiên hỏi: "Y Nhạn, cậu có chuyện gì thế, sao muộn vậy rồi còn tìm tôi có chuyện gì?"
Nói xong không quên để cho Giang Vị Noãn vội vàng trốn vào trong tủ.
Nếu mà chuyện này bị nhìn thấy thì phải làm sao đây chứ?
Giang Vị Noãn không muốn bị Tư Đồ Y Nhạn nhìn thấy cảnh ngủ với Ninh Vũ Phi lúc nửa đêm, nếu không sau này sẽ xấu hổ lắm, đến mức cô ấy phải nhanh chóng chui vào tủ.
Ngoài cửa, Tư Đồ Y Nhạn đang mặc đồ ngủ thì thào: "Vũ Phi, tôi muốn ngủ cùng cậu một tối. Cảm thấy bản thân tự ngủ không được ngon cho lắm."
"Ô trời!"
Ninh Vũ Phi trong lòng như muốn khóc, nói: "Hay là cậu đi tìm chị Bảo Châu hoặc Tố Nga đi."
"Nhưng...tôi không muốn tìm bọn họ, thật ra tôi chỉ muốn ngủ với cậu một đêm mà thôi."
"Con gái bây giờ đều chủ động như vậy sao? Bản thân ngược lại với vẻ khúm núm, nhưng mà không bằng cả cầm thú." Ninh Vũ Phi nghĩ thầm: "Nhưng...nhưng mà..."
“Chỉ một đêm, một đêm thôi.” Tư Đồ Y Nhạn vào phòng Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi muốn chết đến nơi rồi, nếu Tư Đồ Y Nhạn ở lại đây qua đêm, chẳng phải Giang Vị Noãn sẽ trốn trong tủ cả đêm sao?
“Y Nhạn, cậu có cảm thấy hơi khó chịu không?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Cho dù Tư Đồ Y Nhạn không ra ngoài, anh cũng phải tìm cách đưa Giang Vị Noãn ra ngoài, cô ấy không thể ở trong tủ cả đêm.
Giang Vị Noãn cảm thấy lúc này có cảm giác khủng hoảng, nhưng cô ấy không ngờ Tư Đồ Y Nhạn lại táo bạo như vậy.
“Vũ Phi, tại sao phòng của cậu lại có mùi nước hoa?” Tư Đồ Y Nhạn nói.
"Đúng, đúng, đúng, cái chăn này đã lâu tôi không đổi rồi, đều là mùi đàn ông thôi, hôi lắm, vậy nên cậu về phòng, đợi lát tôi qua xem thế nào."
Nhưng Tư Đồ Y Nhạn không quan tâm đến điều này.
"Vũ Phi, tôi về một mình không ngủ được. Có thể nguyên nhân là do đêm đó, vậy nên hôm nay tôi muốn ngủ cùng cậu. Yên tâm đi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi, không để Vị Noãn bọn họ biết chuyện đâu."