Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Y Vương Vạn Dặm Truy Thê - Chương 557




Lão Từ cầm khẩu súng trong tay, kinh hãi khi phát hiện ra nó sớm đã trở thành thứ đồ vô dụng.

Điều này khiến ông ta vô cùng kinh ngạc về Ninh Vũ Phi, không ngờ anh lại có thể tháo rời khẩu súng trong thời gian ngắn như vậy, chứng tỏ đối phương là người vô cùng am hiểu về súng ống.

“Hừ... cũng khá đấy, nhưng có vẻ như vết thương trên người đang hạn chế thực lực của cậu thì phải.” Ngay sau đó Lão Từ lập tức rút ra một mũi dao găm.

Ninh Vũ Phi đứng dậy, hiện tại thuốc tê đã bắt đầu có tác dụng: “Là Âu Dương Chấn Hưng phái ông đến?”

“Trước lúc chết cậu sẽ biết thôi.”

Lão Từ lao vụt tới, dao găm trong tay ông ta như muốn đâm thẳng vào đỉnh đầu Ninh Vũ Phi.

Nhưng bây giờ Ninh Vũ Phi không còn trạng thái như lúc nãy nữa, tuy vết thương trên người vẫn đang rỉ máu, nhưng để đối phó với người trước mắt thì không phải vấn đề gì lớn.

Một chân Ninh Vũ Phi đạp lên đầu gối Lão Từ, ép ông ta phải liên tục lùi về phía sau.

“Đáng chết, đích thị là có chút bản lĩnh.”

“Chứ không phải vì ông quá yếu sao?” Ninh Vũ Phi theo đà bước dài lao tới.

Anh quyết định áp sát tiến đánh đối phương, không còn cách nào vết thương trên người không thể động khí được, nếu không hậu quả là sẽ phải nằm trên giường mất mấy ngày.

Rõ ràng kỹ thuật đấu tay của Ninh Vũ Phi vô cùng cao siêu, cùi chỏ đánh thẳng vào huyệt thái dương của Lão Từ.

“Phập!”

Lão Từ liên tục lùi ra sau, ông ta ấy vậy mà lại không phải là đối thủ của anh.

“A!”

Lão Từ hét lên một tiếng lao tới, hai bên tay không đánh nhau, tốc độ của Ninh Vũ Phi nhanh đến chóng mặt, một bên đầu gối anh đè lên bụng Lão Từ.

Ngay sau đó là một cú đấm giáng thẳng xuống.

“Phụt!”

Lão Từ phun ra một ngụm máu, sắc mặt bỗng chốc tát mét, tiến lên một bước xuất quyền.

“Hừ!”

Ninh Vũ Phi không hề có ý e dè khi đọ quyền với ông ta, anh cũng vung ra một nắm đấm.

Rầm!

Hai cú đấm giao nhau, tạo ra một âm thanh trầm nặng.

Ngay giây sau, sắc mặt Lão Từ căng ra, cả người bật ngửa ra ngoài, nét mặt ông ta lộ rõ sự đau đớn, nhìn xuống cánh tay phải của mình.

Ba khớp ở cánh tay đã bị gãy đoạn, giờ đây không còn chút sức lực.

Đột nhiên, một cây dao phẫu thuật bay thẳng tới trước mặt, Lão Từ theo phản xạ né sang một bên.

Phập!

Cây dao cắm thẳng lên tường, Ninh Vũ Phi đang định xuất ra con dao thứ hai.

Xoảng!

Lão Từ đã đâm vỡ cửa kính tẩu thoát.

“Xì...”

Do trận đánh nhau vừa rồi nên thuốc tê trên vết thương dần mất tác dụng, Ninh Vũ Phi cũng không dám tức tốc đuổi theo.

Tư Đồ Y Nhạn trốn ở trong tủ lúc này mới đi ra, nhìn thấy cơ thể Ninh Vũ Phi lung lay như sắp đổ.

Liền vội vàng bước tới đỡ anh dậy, hiện tại khắp người anh đều bê bết máu, áo bệnh nhân đã bị nhuộm đỏ.

“Vũ Phi, tôi đưa cậu đến gặp bác sĩ.”

“Ừm!”

Ban nãy tên sát thủ Lão Từ đã bị anh đánh phế một bên cánh tay, có lẽ ông ta sẽ không dám lưu lại nữa.

Tư Đồ Y Nhạn gọi bác sĩ đến, nhanh chóng xử lý lại vết thương cho anh.

Nửa giờ sau, Lão Từ ôm cánh tay về đến biệt thự nhà Âu Dương.

Âu Dương Chấn Hưng, người đang đợi tin tức tốt lúc này đứng dậy, nhíu chặt mày: “Lão Từ, không lẽ cả ông cũng thất bại ư?”

Lão Từ ngồi xuống ghế sô pha, trên đầu nhễ nhại mồ hôi, nói: “Tên Ninh Vũ Phi đó không phải dạng tầm thường, tôi đã đánh tay đôi với cậu ta, tuy rằng cậu ta bị thương nhưng cuối cùng vẫn đánh hòa được, cánh tay này của tôi có lẽ bị phế rồi.”

“Quản gia, mau gọi bác sĩ tới đây.”