Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Y Vương Vạn Dặm Truy Thê - Chương 541




Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc vest xuất hiện, mở cửa bước vào trong.

Người này không phải ai khác, chính là vị luật sư trung niên.

“Ông chủ, mọi việc chúng tôi đã hoàn thành xong rồi, tiền đâu?”

“Tiền không thành vấn đề, các người nhớ giữ cái miệng của mình cho kĩ, nếu như để lộ ra ngoài hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Luật sư trung niên nói.

“Không vấn đề gì!”

Ninh Vũ Phi đi xuống mở cửa ra, lãnh đạm cười một cái: “Xem ra tôi đã tìm ra được người đứng sau rồi.”

“Cậu là ai? Cút ra ngoài đi!” Tên lưu manh nói.

Cạch!

Ninh Vũ Phi đóng cửa lại, thuận tay lấy một thanh sắt, chính là thứ mà bọn côn đồ dùng trong lúc ẩu đả.

Vừa thấy Ninh Vũ Phi lấy được thanh sắt rồi, mấy tên côn đồ có chút sợ hãi lui về phía sau.

Vị luật sư trung niên không ngờ rằng Ninh Vũ Phi vậy mà sẽ chạy đến được đây, cảnh cáo nói: “Tên nhóc, cậu bây giờ không chỉ đột nhập nhà dân mà còn muốn đánh người đúng không?”

“Nói điều vô nghĩa với nó làm gì? Đánh xong rồi nói!” Tên côn đồ nói.

Chỉ có bọn chúng đánh người, làm gì có chuyện người khác đánh bọn chúng, bốn người cầm ghế xông tới.

Phòng khách nhỏ trở nên hỗn loạn, Ninh Vũ Phi vung thanh sắt trong tay ra đập nát cái ghế trong tay tên côn đồ kia, ống thép rơi trúng cánh tay đối phương.

“A...”

Cây gậy này thật khủng khiếp, xương của kẻ côn đồ lập tức bị đánh gãy, hắn ta ôm chặt lấy cánh tay của mình và hét lên một tiếng thảm thiết.

“A...”

Một loạt những tiếng hét liên tiếp vang lên, bốn tên côn đồ không phải che tay thì là che vai của chính mình.

Ông luật sư trung niên sợ hãi không ngừng lùi về phía sau, sợ rằng Ninh Vũ Phi cũng sẽ đánh ông ta, bản thân không muốn nếm trải mùi vị đau khổ đó đâu.

Bốn tên côn đồ đau tới mức nước mắt rơi lã chã, mặt đầy sợ hãi nhìn Ninh Vũ Phi.

Sau đó từng người một cầu xin tha thứ: “Anh, đại ca, chúng em biết sai rồi, không phải chúng em muốn làm vậy đâu, chính là người này... người này đã xúi giục chúng em làm.”

Bốn người chỉ về phía vị luật sư trung niên, nhưng Ninh Vũ Phi chỉ liếc nhìn một cái sau đó nhàn nhạt hỏi: “Tôi muốn biết trong các người là ai đã đụng chạm với cô gái ở bệnh viện kia?”

“Là hắn ta!”

Một tên côn đồ đeo khuyên tai chỉ vào một tên xăm mình khác, nói: “Chính là hắn ta, tôi chỉ chịu trách nhiệm lái xe, chính là hắn ta đã lén sờ mó cô gái đó.”

“Được thôi!”

Ninh Vũ Phi đứng đậy đá cho tên côn đồ một cái đến mức hôn mê, sau đó nhìn về phía ba tên còn lại.

Lúc này, ba tên sắc mặt đều lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn thấy cửa mở ra liền bỏ chạy ra ngoài.

Răng rắc...

“A...”

Ninh Vũ Phi nhanh như chớp tung ra một cú đá, trúng vào đầu gối của đối phương, đầu gối mỏng manh gãy ngay lập tức.

Đau đến mức tên côn đồ lăn lộn đến chết đi sống lại dưới đất, từng đợt từng đợt mồ hôi hòa lẫn với nước mắt thi nhau chảy xuống.

“Chính là anh đã làm cái việc bẩn thỉu kia à, duỗi hai tay của anh ra.” Ninh Vũ Phi nhàn nhạt nói.

“Tôi... tôi sai rồi, đừng mà...”

Cho dù tên xăm mình miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt của Ninh Vũ Phi khiến hắn ta bất giác duỗi tay ra, toàn thân phát run lên.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thanh sắt trong tay Ninh Vũ Phi đã hạ xuống.

Cùng với tiếng thét lanh lảnh, hai cánh tay của tên xăm mình bị đánh đến đứt đoạn, đau đến mức hai mắt đều mê man.

Hai tên côn đồ còn lại lập tức quỳ xuống dập đầu với Ninh Vũ Phi: “Đại ca, đừng mà, chúng em không dám nữa, cầu xin anh.”

“Chúng em đảm bảo với anh sau này không dám như vậy nữa, thật đấy.”