Chỉ cần nhìn ít vết thương trên người Điền Mai Ngọc cũng biết bình thường cô gái này bị đánh không ít, có lẽ cô ta chỉ là công cụ để ba mẹ cô ta hưởng thụ vinh dự thôi.
Mẹ Điền vội vội vàng vàng đi đến, cầm lấy một cái túi ném lên giường, nói: "Nhanh chóng thay quần áo, chúng ta đi làm thủ tục xuất viện."
Nghe vậy, Điền Mai Ngọc chuẩn bị quay người xuống giường đi thay quần áo, không dám có bất kỳ phản kháng nào đối với lời của mẹ.
Y tá không nhìn nổi, cầm lấy cái túi trong tay Điền Mai Ngọc, nói: "Ngày hôm qua em vừa mới phẫu thuật xong, cần nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, bây giờ không thể xuất viện."
"Ồ, y tá cô nói cái gì đấy, quyết định của chúng tôi còn chưa tới phiên một y tá nhỏ như cô khoa tay múa chân đâu." Mẹ Điền nói.
"Người này sao lại như vậy chứ, cô không thấy tình trạng của con gái cô ngày hôm qua sao? Chẳng lẽ cô không quan tâm chút nào đến an nguy của con gái cô sao? Cô từng nghĩ đến cảm nhận của em ấy sao?" Y tá tức giận đáp lại.
"Tôi biết rõ con gái của tôi, cho dù nó có chết ở trường thi thì đó cũng là chết có ý nghĩa, quyết không thể chết trên giường bệnh."
Điền Mai Ngọc nghe nói như thế, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Vốn tưởng rằng trải qua chuyện này, mẹ của mình sẽ quan tâm mình hơn một chút, kết quả vẫn như vậy, nhất là một câu chết ở trường thi kia lại khiến cho tim Điền Mai Ngọc rét lạnh.
"Khóc cái gì mà khóc, tranh thủ thời gian đi theo mẹ, không dễ dàng gì mới có một cơ hội tham gia thi bậc cao!" Mẹ Điền quát.
"Tình trạng của người bệnh, tôi dám chắc không cần chờ đến khi tham gia cuộc thi cao bậc, nhất định sẽ chết giữa đường."
Ninh Vũ Phi vừa đến, đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi.
"Ninh Vũ Phi?" Điền Mai Ngọc nhận ra Ninh Vũ Phi.
"Bác sĩ Ninh, cuối cùng anh cũng tới rồi, bà ấy cố ý muốn dẫn người bệnh xuất viện."
‘Ầm ầm!’
Đầu Điền Mai Ngọc như bị sét đánh, Ninh Vũ Phi không phải sinh viên sao? Sao lại thành bác sĩ rồi?
Y tá nói: "Yên tâm đi, bác sĩ Ninh là bác sĩ tốt nhất ở đây, anh ấy nhất định có thể chữa khỏi cho em."
Nhìn thấy Ninh Vũ Phi đến, mẹ Điền rất không thích, tự cho là đúng nói: "Bác sĩ, hôm nay chúng tôi muốn xuất viện, đây là tự do của chúng tôi, cậu không có quyền cưỡng chế ép chúng tôi tiếp tục nằm viện."
"Đúng là tôi không có quyền này, hiện tại tôi đã thông báo cho người bệnh biết về bệnh tình nguy kịch, cần ở bệnh viện tiếp tục được kiểm tra một thời gian ngắn để bảo đảm đủ an toàn. Đương nhiên, bà cũng có thể đưa đi, nhưng nếu người bệnh xuất hiện nguy hiểm hoặc tử vong, đến lúc đó lựa chọn này của bà sẽ khiến bà chịu trách nhiệm đấy."
Mẹ Điền là một phần tử trí thức, biết rõ bác sĩ đang nói mang người bệnh đi sẽ rất nguy hiểm, một khi xuất hiện chuyện gì liên quan đến tính mạng thì bà ta sẽ bị luật pháp trừng trị, thậm chí là hình thành tội cố ý giết người.
"Nói thật, có cuộc thi nào có thể quan trọng hơn tính mạng con gái của mình chứ? Khi cậu ấy đạt được những danh hiệu, phong quang vô hạn chính là của bà, nhưng đau khổ thì do cậu ấy chịu, bà không thấy điều này rất buồn cười à? Lợi dụng con gái của mình để đổi lấy những lời khen của người khác đối với mình, có ổn chút nào không?" Ninh Vũ Phi hỏi.
Đối với những lời nói này, mẹ Điền trực tiếp khịt mũi coi thường, trả lời hợp tình hợp lý: "Nói bậy bạ gì đó! Đây là tình yêu của tôi dành cho con gái, chỉ khi nó luôn đạt điểm cao và thứ hạng tốt mới có thể đặt chân được trong xã hội này, mới có thể được người khác để vào mắt."
"Thật sao? Tình yêu của bà chính là không ngừng đánh đập, bức bách con gái mình tham gia các loại cuộc thi, đạt được các loại phần thưởng?"
"Hừ, tôi sai sao? Đây là tôi đang trải đường cho tương lai của nó.". Truyện chính ở _ TгЦмt гuуen. м E _
Ninh Vũ Phi nghe xong lời này cảm thấy vô cùng buồn cười, mỉm cười nói: "Trải đường? Nói thật dễ nghe, thế gian này có ba mẹ nào không dùng tình yêu để che lấp mọi thứ. Tôi đoán bà hẳn là một người rất thất bại ở trong xã hội, cho nên mới phải tra tấn con gái của mình như vậy, khiến cho cậu ấy đạt phần thưởng để bà được hưởng thụ một phần vinh dự."
Dường như bị Ninh Vũ Phi nói trúng tim đen, mẹ Điền không biết trả lời thế nào, định kéo Điền Mai Ngọc rời khỏi.
"Đối với loại người như bà mà nói, cái từ tình thương của mẹ này thật sự là tình thương sao? Chẳng qua là tấm màn che để bà được người khác ca ngợi mà thôi."
"Cậu chỉ là bác sĩ, không đủ tư cách để nói tôi. Có tin tôi gọi luật sư kiện cậu không?" Mẹ Điền có chút bực bội.
"Mời luật sư cũng được, cùng lắm thì nhờ pháp luật tham gia chuyện này, vết thương trên người con gái bà chính là bằng chứng cô tra tấn em ấy, bà cứ việc gọi luật sư kiện tôi!"