Mã Kỳ Khiết cố tình nói thật to để tất cả mọi người xung quanh đều nghe được, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Dù sao không phải ai cũng sẽ biết tôn trọng người khác, hầu hết những người tham gia yến tiệc đêm nay đều khinh thường người ở tầng chót của xã hội.
Huống chi còn là một người nhà quê, sự khinh thường càng thêm lớn. Mọi người tò mò muốn nhìn thử xem người nhà quê nào lại có thể đến dự tiệc của giới thượng lưu.
“Cái gì? Cái người trông rất đẹp trai kia là dân nông thôn á?”
“Không thể nào, sao anh ta lại dám làm vậy chứ?”
“Không lẽ anh ta xem nơi này là buổi tiệc vùng quê sao?” Không ít người châm biếm.
Suy nghĩ của Mã Kỳ Khiết rất đúng. Điều này quả thật đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, mọi cái nhìn đều dồn lên người Ninh Vũ Phi trên người, đạt đến hiệu quả mà Mã Kỳ Khiết mong muốn muốn.
“Mã Kỳ Khiết, em chơi đủ chưa?” Trầm Mặc Như không vui.
“Ha ha, hiệu trưởng Trầm, cô đừng nói vậy. Em còn đang thắc mắc tại sao hạng người như Ninh Vũ Phi lại mua nổi quần áo sang trọng, đắt tiền như thế, thì ra là do cô đưa cho anh ta. Em thật sự nghi ngờ ánh mắt của cô đấy, sao cô lại có thể nhìn trúng anh ta cơ chứ?” Mã Kỳ Khiết cười lạnh.
“Mã Kỳ Khiết, cô thật sự thích thể hiện bản thân thông qua việc hạ thấp người khác đấy. Tuy tôi quả thật không phải con nhà giàu gì, nhưng cô cũng chỉ là người bên ngoài ăn mặc lộng lẫy nhưng lại không có chút phẩm chất nào mà thôi ôi.” Ninh Vũ Phi nói.
Nghe vậy, cơn tức giận của Mã Kỳ Khiết bị thổi bùng lên. Cô ta ném ly rượu trong tay vào mặt Ninh Vũ Phi, vô cùng hống hách, ngang ngược.
Nhưng Ninh Vũ Phi vung tay lên, hất ngược ly rượu trở về.
Ào!
Không nghi ngờ gì nữa, toàn bộ rượu còn thừa trong ly đều đổ hết lên mặt Mã Kỳ Khiết, cũng tương đương với việc dội sạch hết lớp trang điểm của cô ta..
Mã Kỳ Khiết khó tin nhìn cơ thể ướt sũng rượu của mình, rít gào: “Bảo vệ đâu! Bảo vệ đâu!”
Bảo vệ ngay lập tức đi vào, tiếng thét chói tai kia cũng đồng thời khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về đây.
“Ba?” Dụ Minh Hùng muốn đi khuyên can.
Dụ Trung Kiên cười nhạt: “Bữa tiệc hôm nay vốn dĩ là dùng để thăm dò, có chút xung đột cũng tốt, ba muốn nhìn thử xem tên Ninh Vũ Phi kia có năng lực gì.”
“Vâng!”
Hai nhân viên bảo vệ của khách sạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội hỏi: “Cô ơi, có chuyện gì thế?”
“Anh ta... chỉ là một tên quê mùa đến từ nông thôn mà lại dám hất nước vào người tôi, mau chóng ném người này ra ngoài cho tôi.”
Bởi vì mới bị tạt rượu nên lớp son phấn của Mã Kỳ Khiết theo rượu trượt xuống khiến cô ta trông y hệt một ma nữ, làm người ta không nỡ nhìn thẳng.
Dù nói như vậy nhưng hai nhân viên bảo vệ kia cũng không dám động thủ. Những người đi vào đây đều là những nhân vật lớn, họ chỉ là những bảo vệ nhỏ nhoi thôi, không thể dây vào nổi.
“Hai anh còn nhìn cái gì nữa chứ, còn không mau nhanh lên?” Mã Kỳ Khiết tức giận mắng.
Bảo vệ khó xử nói: “Cô à, đây là mâu thuẫn giữa những nhân vật lớn như cô, mong cô...”
“Tôi mới là nhân vật lớn còn tên kia chỉ là một tên quê mùa đến từ nông thôn mà thôi, mắt của mấy người bị hù hết rồi à?”
“Mã...” Trầm Mặc Như không rảnh để chú trọng đến hình tượng nữa, cô ấy muốn tiến lên cho Mã Kỳ Khiết một cái tát.
Ninh Vũ Phi ngăn cô ấy lại. Nếu Trầm Mặc Như đánh Mã Kỳ Khiết thì việc này không dễ xử lý, dù sao thân phận viện trưởng của Trầm Mặc Như cũng không thích hợp.
Một bảo vệ hỏi Ninh Vũ Phi: “Anh à, chúng tôi không có ý kỳ thị gì anh cả nhưng anh thật sự đến từ nông thôn à?”
“Cô ta nói không sai, tôi quả thật đến từ nông thôn.”
Nghe Ninh Vũ Phi nói, khuôn mặt của hai bảo vệ lộ vẻ tức giận. Buổi tiệc tối hôm nay là buổi tiệc của giới thượng lưu, nếu giám đốc mà biết họ để một tên nhà quê lẻn vào thì chắc chắn họ sẽ phải cuốn gói rời đi.