Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Y Vương Vạn Dặm Truy Thê - Chương 447




Có người phụ nữ nào lại không thích đẹp đâu chứ, vừa nghe thấy có công hiệu đặc biệt này, trong chốc lát đã rung động.

Tề Diễm Hân nói: “Vũ Phi đã nói như vậy rồi, nếu uống rồi mà ngày mai số đo không lớn lên một số thì chúng ta sẽ xử lý anh ta sau.”

Nghe thấy câu nói này Ninh Vũ Phi xấu hổ toát mồ hôi, nói: “Mọi người cứ coi coi như uống thuốc bổ đi, tôi đưa cái này lên cho chị Phỉ Phỉ.”

“Được rồi, anh cẩn thận đó.” Tề Diễm Hân nhắc nhở.

“Aiya!”

Ninh Vũ Phi rón ra rón rén đi lên trên, gõ cửa trước, sau đó nói: “Chị Bảo Châu, tôi biết là chị không thoải mái, tôi có một phương thuốc gia truyền đặc biệt này, uống vào thì sẽ không sao nữa.”

Đợi qua vài giây, trong phòng vẫn không có chút động tĩnh nào, Ninh Vũ Phi nhẹ nhàng vặn chốt cửa, phát hiện ra cửa không có khoá.

Vì vậy nên lớn gan mở cửa bước vào, nhìn thấy Lăng Bảo Châu nằm trên giường, bước lại gần, vừa nhìn vào trong thùng rác thì thấy bên trong đó còn có một mớ lộn xộn bị nôn ra.

Thế này thì có hơi nghiêm trọng rồi, dẫn tới nôn ói, thật sự không thể coi thường được, chắc là nước đường đỏ không có tác dụng gì, chỉ có thể uống thuốc để làm dịu bớt.

“Chị Bảo Châu?”

Lăng Bảo Châu đột nhiên mở chăn ra, chất vấn anh: “Ninh Vũ Phi, ai cho phép anh vào đây vậy, ra ngoài?”

“Xí…”

Ngay lập tức, Lăng Bảo Châu lại vô thức ôm lấy bụng mình, trên người cô ta toàn là mồ hôi, đau đớn vô cùng cực khổ.

“Chị Bảo Châu, chị thế này thật sự có chút nghiêm trọng rồi đó, tôi là bác sĩ, tôi giúp chị xem nhé?” Ninh Vũ Phi nói.

“Tôi không cần!”

Lăng Bảo Châu từ chối rất quyết đoán, cô ta xoay người lại giấu bản thân mình đi.

“Chị thế này thật sự không ổn đâu, có phải bây giờ tay chân chị đều phát lạnh không, mắc ói và nôn khan không, thậm chí còn có chút mệt mỏi muốn ngủ, thế này không được rồi, nếu ngày mai mà chị còn thế này thì không đi làm được rồi.”

Ninh Vũ Phi ngồi xuống bên cạnh giường, tiếp tục nói: “Yên tâm, chỉ cần uống vị thuốc gia truyền này của tôi, bảo đảm ngày mai chị liền có thể chạy nhảy điên cuồng mấy cây số để bắt tội phạm đó.”

Qua một lúc, cuối cùng Lăng Bảo Châu cũng không nhịn được nữa, đều là phụ nữ như nhau, tại sao Tề Diễm Hân chỉ đau có một chút, uống thêm chút nước đường đỏ thì liền giảm ngay, bản thân thì lần nào cũng nghiêm trọng như vậy.

Cứ thế này thì ngày mai mình không thể nào làm việc được, nhìn Ninh Vũ Phi nói: “Anh chắc chắn là sẽ có tác dụng chứ?”

“Chắc chắn đó, không có bất cứ vấn đề gì đâu.” Ninh Vũ Phi vỗ ngực đảm bảo.

Lăng Bảo Châu cũng không do dự gì nhiều nữa, cầm bát thuốc lên uống một hơi đến cạn, lấy khăn giấy lên lau miệng, nói: “Uống xong rồi, anh ra ngoài đi.”

“Dạ vâng, chị Bảo Châu, tự mình xoa xoa bụng thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn đó nha, bái bai!”

“Biến!”

Lăng Bảo Châu bước xuống giường dọn dẹp sạch sẽ mớ lúc nãy mình nôn ra, sau đó lên giường nằm tiếp, dần dần phát hiện ra cái bụng nhỏ của mình bắt đầu ấm lên, đau đớn cũng từ từ biến mất.

“Ninh Vũ Phi này, thật ra cũng có tài lẻ lắm đấy, nhanh như vậy mà đã có hiệu quả rồi.” Lăng Bảo Châu có hơi kinh ngạc.

Nhanh chóng xoa xoa bụng giống như Ninh Vũ Phi nói, hy vọng ngày mai sẽ không ảnh hưởng gì đến công việc của mình.

Ninh Vũ Phi trở lại phòng khách cùng mấy cô gái xem phim truyền hình dài tập, sau đó trở về phòng mình tắm gội đi ngủ.

Lúc đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn mà Lăng Bảo Châu gửi đến: ‘Cảm ơn!’

Giữa trưa ngày hôm sau, vừa mới tan học ra thì Ninh Vũ Phi chuẩn bị đi đến tiệm sửa điện thoại để xem chiếc điện thoại thế nào rồi, nhưng có một chiếc xe làm việc màu đen dừng lại trước mặt Ninh Vũ Phi.

Một người đàn ông trung niên gầy ốm bước xuống, vừa nhìn thì có thể nhận ra ngay là kiểu người rất gian xảo đó, nhìn Ninh Vũ Phi mỉm cười: “Bạn Ninh Vũ Phi, xin chào.”

“Là ông sao, có chuyện gì không?”

Người này Ninh Vũ Phi có quen biết, không phải chính là người đàn ông Nhật Bản hay đi theo bên cạnh Trầm Mặc Như đó sao.

“Thì ra bạn Ninh Vũ Phi vẫn còn nhớ tôi, cũng tốt, vậy không cần tôi phải tự giới thiệu nữa rồi, ông chủ chúng tôi, ông Kameda muốn gặp cậu, không biết là cậu có thời gian không?”