Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Y Vương Vạn Dặm Truy Thê - Chương 440




“A!”

Không đánh được Ninh Vũ Phi, người đàn ông Nhật Bản nổi giận, chuẩn bị nhấc chân đá phát nữa.

Ninh Vũ Phi cũng nhấc chân lên đá lại khiến cho đối phương đau tới mức liên tục lùi về phía sau.

Ầm ầm…

Học sinh toàn trường đều vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ Ninh Vũ Phi chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết hay sao, chỉ cần có tốc độ nhanh thì không có một ai có thể đụng vào anh cả.

“Tốc độ của cậu chậm quá đi, nào mau tới đây, thử một lần cuối đi.” Ninh Vũ Phi nói.

Người đàn ông Nhật Bản càng nghe càng giận, tiếp tục tiến lên một lần nữa, dùng một chiêu “Nhất dương chỉ” đấm thẳng vào ngực của Ninh Vũ Phi.

“Gì vậy, liệu Ninh Vũ Phi có đỡ được không?”

“Không thể nào, gạch là giả nhưng người hình như là thật đấy?”

“Có lẽ lần này là bằng xương bằng thịt thật rồi, hết thật rồi.”

A.

Giây tiếp theo.

Trên lôi đài, người đàn ông Nhật Bản phát ra tiếng kêu thảm thiết, ôm chặt lấy cổ tay của anh ta lăn qua lăn lại trên mặt đất, đau đến chết đi sống lại.

Mọi người nhìn thấy ngón tay trỏ ở bên tay phải của anh ta bị bẻ ngược ra phía sau 90 độ, nhất định là do Ninh Vũ Phi gây ra.

Còn Ninh Vũ Phi thì chẳng bị thương chỗ nào cả, về việc đối phương tại sao lại đau đến chết đi sống lại như vậy thì vừa rồi lúc mà đối phương đánh phía anh, nội lực trong người anh bùng nổ khiến cho toàn bộ xương cốt ở trong tay anh ta bị vỡ nát, như vậy không đau mới là lạ đấy.

Thấy vậy, Trầm Mặc Như đứng bên cạnh người đàn ông Nhật Bản khẽ cau mày, trong lòng cô ấy dường như đã đoán được thân phận của Ninh Vũ Phi, chắc hẳn anh là võ sĩ cổ đại của nước Long Việt.

Thế nhưng võ sĩ cổ đại cũng được phân chia theo trình tự cấp bậc, bọn họ còn một người đứng trên tất cả đó chính là võ sĩ sumo, đó không phải là người mà những võ giả bình thường có thể ngăn cản được.

Người đàn ông đô vật tiến lên với vẻ phẫn nộ, mỗi bước đi đều khiến cho lôi đài phải chấn động.

Rầm rầm rầm!

“Bây giờ còn chưa đến lượt, mời anh lui về phía sau.” Vị trọng tài muốn ngăn cản người đàn ông đô vật thì bị anh ta ném sang một bên.

Sau đó anh ta liền tiến thẳng về phía Ninh Vũ Phi, trực tiếp đánh thẳng ra một quyền.

Ninh Vũ Phi vẫn cảm thấy có chút khó khăn khi đối đầu với nhân vật lớn này, nói gì đi nữa thì cũng không thể giết người được.

Nếu như có thể giết người thì cho dù có là voi thì Ninh Vũ Phi cũng có thể đập nát.

Các bạn học sinh nữ che miệng, vì Ninh Vũ Phi mà đổ mồ hôi hột.

“Vũ Phi, cẩn thận!”

Ninh Vũ Phi không ngừng né tránh nắm đấm của đối phương, đột nhiên bị đối phương va phải một phát khiến cho Ninh Vũ Phi phải lùi về sau vài bước.

“Ha ha ha!”

Đối phương hưng phấn dùng tay vỗ ngực bản thân, khiêu khích Ninh Vũ Phi đánh anh ta thử xem.

“Anh chính là một cái bánh bao thịt, chẳng có ý nghĩa gì, giỏi thì đến đánh tôi đi.”

Ninh Vũ Phi có thể nói tiếng Nhật Bản, nhưng anh vẫn dùng tiếng phổ thông của mình để nói, bởi vì người nước ngoài không thể chịu được loại khiêu khích này.

“Vậy thì cậu đi chết đi.”

Đối phương đấm thẳng tới, còn Ninh Vũ Phi cũng ra tay, kéo cổ tay anh ta lại khiến cho cả thân thể nặng hơn 250kg ngã thẳng về phía Ninh Vũ Phi.

Kéo anh ta về phía mình, sau đó anh dùng lực ở lòng bàn chân đẩy anh ta ngược lại.

Thân thể hơn 250kg cứ như vậy mà bị Ninh Vũ Phi kéo đi đẩy lại không ngừng, anh ta lui về phía sau vài bước rồi ngã rầm xuống mặt đất.

Ầm!

Cả lôi đài bị chấn động, thế nhưng lại chẳng hề gây thương tổn gì đến người đàn ông đô vật cả, nếu như muốn đánh thắng đối phương thì Ninh Vũ Phi phải sử dụng thủ đoạn tấn công.

“A…”

Người đàn ông đô vật cảm thấy mất hết mặt mũi, vất vả mãi mới đứng lên được liền vọt qua, động tác vô cùng rườm rác nhưng lực tác động lên đó quả thật rất có hiệu quả.

Thế nhưng Ninh Vũ Phi vẫn bình tĩnh như trước, đột nhiên anh bước ra khỏi phạm vi tấn công của đối phương, nhấc chân phải của mình ra.

Ầm!

Thân thể cồng kềnh kia lại ngã về phía trước, rồi lại ngã rầm xuống lôi đài một lần nữa.

Nếu như đổi sang nền bê tông thì xem ra đã mất mấy cái răng cửa rồi.