Dưới đây là lời nói của đủ loại anh hùng bàn phím.
“Cái gì mà con gái nhà giàu chết tiệt gì đó, không biết giả vờ, nguyên tác của cô Hoắc là đạo văn được sao?”
“Cái quái gì vậy, nghĩ bản thân có tiền là giỏi lắm à? Đến tác phẩm của bậc thầy cũng dám chất vấn, tôi nhổ vào...”
“Cô gái nhà giàu này trông cũng không đến nỗi nào, thế mà dám vu khống tác phẩm của cô Hoắc là đạo văn...”
Phía dưới là vô số lời lẽ tục tĩu, khó coi.
Bộp!
Ninh Vũ Phi đóng máy tính, đây là bạo lực mạng, anh không thể chịu đựng được nữa.
Lăng Bảo Châu ở một bên tức giận nói: “Mọi người chờ một chút, tôi sẽ bảo cục cảnh sát mạng kiểm soát họ.”
“Không có tác dụng, nếu xóa đi thì vẫn sẽ có người tới đổ thêm dầu vào lửa.”
Ninh Vũ Phi nói xong liền lau nước mắt cho Tư Đồ Y Nhạn: “Y Nhạn, có phải cậu đã nói chuyện sai âm tiết lần trước với giáo viên của cậu không?”
“Tôi nói rồi, lúc đó cũng đánh theo phương pháp mà cậu dạy một lần, cô Hoắc sau khi nghe xong còn khen ngợi tôi... không ngờ...”
“Không sao, không còn sớm nữa, đi ngủ trước đi, ngày mai sẽ ổn thôi.” Ninh Vũ Phi nói.
“Ừm!”
Đường Tố Nga và Tư Đồ Y Nhạn lên lầu nghỉ ngơi, nhóm người bên ngoài chắc là fan của Hoắc Mỹ Danh, sau khi biết chuyện, bọn họ nhận định rằng Tư Đồ Y Nhạn đã vu khống cho nên mới xảy ra những chuyện đó.
Nhưng phải nói rằng kiểu đe dọa chặn đánh giữa đường này thực sự khiến người khác rất phẫn nộ, nếu không gặp phải Lăng Bảo Châu, Lăng Bảo Châu lại là cảnh sát thì có lẽ bây giờ Tư Đồ Y Nhạn và Đường Tố Nga đã không thể về được.
“Nếu những người được gọi là fan này dám phạm tội, tôi sẽ bắt từng người một lại.” Lăng Bảo Châu nói.
“Nói thế nào nhỉ? Trên thực tế, những gì họ làm một phần là do có cảm giác căm ghét đối với người giàu, xem tình hình ngày mai như thế nào, nếu cần thì đi tìm gốc rễ của vấn đề, tìm Hoắc Mỹ Danh nói chuyện.”
Khi Ninh Vũ Phi chuẩn bị lên lầu, anh nhận được cuộc gọi từ ba của Tư Đồ Y Nhạn.
Không có gì khác, Tư Đồ Minh Hồng hỏi về bài đăng đó, thấy có người dùng lời lẽ xúc phạm cô con gái quý giá của mình, ông ta ước gì có thể tìm ra rồi chặt ngón tay của mấy người đó.
“Chú, ngày mai cháu sẽ xem tình hình như nào, chú đừng lo lắng, chắc chắn sự việc sẽ sớm được giải quyết.” Ninh Vũ Phi nói.
“Vũ Phi, Y Nhạn là vợ của cháu, cháu tự xem như thế nào rồi giải quyết, cúp máy đây.”
Những gì Tư Đồ Minh Hồng nói khiến Ninh Vũ Phi cảm thấy xấu hổ, nhưng anh biết Tư Đồ Minh Hồng nói như vậy thì chắc chắn sẽ dùng quan hệ để xóa bài đăng kia.
Khi Ninh Vũ Phi chuẩn bị lên lầu, Lăng Bảo Châu chặn ở phía trước, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Ninh Vũ Phi, giỏi rồi, buổi tối không về nhà quen rồi phải không?”
“Chị Bảo Châu, đàn ông mà, uống chút rượu, khoe khoang một tý liền mơ mơ màng màng, sau đó ngủ ở nhà bạn.”
Ninh Vũ Phi nhìn quanh, nói: “Này, Vị Noãn chưa về sao? Vị Noãn, Vị Noãn?”
Ninh Vũ Phi nhanh chóng chuyển chủ đề, đi tìm Giang Vị Noãn, lúc này mới biết tối nay Giang Vị Noãn đã trở về nhà của mình.
Tề Diễm Hân cười cười, nói: “Lăng Bảo Châu, tên nhóc này hình như đang coi thường cô.”
“Hừ, anh ta thì vui rồi, đi ngủ đi, muộn quá rồi.”
Tiếng động bên ngoài kéo dài đến hai giờ sáng mới dừng, đám người bên ngoài mới giải tán.
Trên điện thoại di động của Ninh Vũ Phi có một tin nhắn, là của Vân Liên, nói rằng mọi việc đang tiến triển thuận lợi, cô ấy đã lấy lại toàn bộ tài sản.
Ninh Vũ Phi trở mình, mê man ngủ thiếp đi, tính ra thì bản thân đã hai ngày không chợp mắt rồi.
Ngày hôm sau, toàn bộ các trang mạng của thành phố Ngọc Trai sôi sục, tất cả đều là những bài viết xúc phạm Tư Đồ Y Nhạn, vô số anh hùng bàn phím cũng ra chiêu lớn.
Đoạn video tố cáo riêng của bậc thầy piano Hoắc Mỹ Danh đã đẩy Tư Đồ Y Nhạn lên đầu sóng ngọn gió, thậm chí làm ảnh hưởng đến gia tộc Tư Đồ.
Sáng sớm, lúc Ninh Vũ Phi biết được chuyện này thì mọi thứ đã rất nghiêm trọng, đến mức Lăng Bảo Châu cũng không thể ngăn cản.
Tư Đồ Y Nhạn bị chửi bới khắp mọi diễn đàn, đủ loại lời lẽ lăng mạ không ngừng xuất hiện.