Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Y Vương Vạn Dặm Truy Thê - Chương 416




Vân Liên nói: “Nhặt hết súng của bọn họ đem về đây.”

“Vâng!”

Trương Mai Dung đi nhặt súng, tránh để bọn họ dùng súng bắn nhau.

“Ha ha, mày là Ninh Vũ Phi nhỉ?” Đao Long nhìn về phía Ninh Vũ Phi.

“Mày biết tao à? Tao còn tưởng một ông lớn như mày sẽ không nhớ nổi một nhân vật nhỏ bé như tao đấy chứ.”

Ninh Vũ Phi nhún vai, tỏ vẻ không sao cả, lần đầu mấy người nọ nhìn thấy một tên khó nhai như Ninh Vũ Phi.

Vẫn chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, vậy mà có thể dắt mũi xoay bọn họ vòng vòng như vậy.

“Mày còn trẻ thế, có hứng thú gia nhập với bọn tao không? Tao có thể cung cấp cho mày tài sản của nhà họ Vân, một đời tiêu tiền, tiền xài không hết, còn thêm cả vô số gái đẹp kề cạnh, thấy sao?” Đao Long nhìn trúng năng lực của Ninh Vũ Phi rồi.

“Thật xin lỗi, mấy thứ này không có sức hấp dẫn đối với tao.” Ninh Vũ Phi từ chối.

Đao Long cười ha hả: “Không cần phải gấp, chốc nữa có khi mày đổi ý thì sao.”

Nói chuyện với Ninh Vũ Phi xong, Đao Long nhìn về phía Vân Liên, kinh ngạc hỏi: “Cũng lạ thật đấy, rõ ràng cô đỡ một quyền của tôi, hẳn phải trúng độc rồi chứ nhỉ? Lẽ nào cô đã giải được độc rồi à?”

“Độc của mày không giết được tao đâu, Đao Long, mày nói đi, giờ chúng ta tính toán sao đây?” Ánh mắt Vân Liên lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

“Chỉ bằng mấy người bọn bây thôi à?”

Đao Long vô cùng khinh thường, gã ta bật cười, lắc đầu: “Vân Liên, thật ra cô cũng là một con đàn bà rất đẹp đấy, nếu mà giết thì tiếc quá, hay là như này đi, cô làm nhân tình của tôi đi, tới lúc đó, chỉ cần cô phục vụ cho tôi thoải mái, tôi sẽ nói với người bên trên tha cho cô một lần, thấy sao nào?”

“Đao Long, mày không có cửa đâu!”

Vân Liên giơ súng trong tay lên, một người vệ sĩ bên cạnh Đao Long lập tức lấy một con dao găm bên hông, phi thẳng sang phía cô.

“Cẩn thận!”

Ninh Vũ Phi đưa tay kéo Vân Liên đến bên cạnh mình, sáu tên vệ sĩ lạnh lùng ác nghiệt cũng bắt đầu ra tay.

Bọn họ hành động rất nhanh, đã thế trên người bọn họ còn có ám khí, đám Trương Mai Dung muốn nổ súng mà chẳng có cơ hội.

Ám khí còn lợi hại hơn cả súng, huống hồ chi hiện giờ mọi người đang ở trong phòng họp, một phạm vi nhỏ hẹp thế này.

“Á...”

Trương Mai Dung bị ám khí bắn trúng vai, đau đớn lui về phía sau.

Ninh Vũ Phi thấy thế thì vội quét sang đó, bức người kia lui về phía sau, đồng thời ném một cây ngân châm ghim thẳng vào giữa trán đối phương.

Ầm!

Tên vệ sĩ ngã lên bàn hội nghị, hai mắt trợn trừng.

Đôi con ngươi Đao Long co rút lại, bản thân gã đã chứng kiến thân thủ của Ninh Vũ Phi, không ngờ mình khinh địch như thế, cứ thế để Ninh Vũ Phi giết chết một người bên mình.

“Hàn Ngục, Thanh Long, hai người quay về bảo vệ bọn họ đi.” Ninh Vũ Phi nói.

“Nhưng một mình cậu có thể ứng phó nổi không?” Thanh Long hỏi.

“Thử đi rồi biết.”

Thanh Long và Hàn Ngục lui về bảo vệ Vân Liên, vì Trương Mai Dung bị thương, Vân Liên còn bị độc ảnh hưởng nên không tiện ra tay.

Như thế, bây giờ chỉ còn lại mình Ninh Vũ Phi giải quyết đám người kia.

“Không cần phải để tâm bọn tôi, mau đi giúp Ninh Vũ Phi đi.” Vân Liên nói.

“Không cần, nói hơi khó nghe chút cơ mà hai người họ ra tay chỉ càng cản trở làm vướng chân tôi thôi.”

Nghe Ninh Vũ Phi nói thế, Thanh Long rất tức giận, còn Hàn Ngục chỉ gượng cười, ông ta đã được chứng kiến bản lĩnh của Ninh Vũ Phi, đúng như anh nói, bọn họ ra tay chỉ càng kéo chân Ninh Vũ Phi mà thôi.

Còn lại năm tên, toàn bộ đều là cao thủ của cao thủ, bọn họ cũng chẳng biết Ninh Vũ Phi lấy tự tin đâu ra mà định lấy một địch năm thế này.

Phải biết sáu người bọn họ là nhóm cao thủ mạnh nhất, chút nữa thôi là đạt tới Hậu Thiên rồi, huống hồ chi hiện giờ mình Ninh Vũ Phi phải đối phó với năm người bọn họ.