Y Võ Song Toàn

Y Võ Song Toàn - Chương 5: Dội máu chó lên đầu




Soạt!



Câu nói của Tần Lâm khiến cả sân lập tức trở nên yên lặng, tĩnh mịch như nghĩa trang vào ban đêm.



Dám gọi thẳng cả họ tên của tổng giám đốc Đường!



Thật to gan!



Còn dám bảo tổng giám đốc Đường cút qua đây? Tên ngốc này từ đâu đến vậy, không muốn sống nữa sao?



Cho dù là ăn mày hay tên ngốc ngủ ngoài đường cũng biết đại thiếu gia nhà họ Đường là nhân vật không thể đắc tội được, nói năng lỗ mãng trong ngày sinh nhật của Đường Thiên Hào đồng nghĩa với việc tìm đến cái chết!



Sắc mặt của Đường Thiên Hào trở nên u ám, bao nhiêu năm nay không ai dám nói năng như thế với ông ta, một tên nhãi ranh lại dám to gan như thế, đúng là liều lĩnh!



Không đợi Đường Thiên Hào nói, tên vệ sĩ đó đã trực tiếp ra tay.



Giơ tay đấm vào mặt Tần Lâm!



Vệ sĩ của nhà họ Đường hoặc là xuất thân quân nhân, hoặc là luyện võ từ nhỏ, thực lực vô cùng dũng mãnh.



Điều trùng hợp là tên vệ sĩ này đã luyện võ từ nhỏ và từng đi lính, rất nhiều người luyện võ đều bị anh ta hạ gục chỉ bằng một chiêu.



Cú đấm này vô cùng mạnh, một người nhỏ bé như Tần Lâm chỉ cần một cú đấm là có thể lấy mất mạng như chơi.



Dám làm càn trong tiệc sinh nhật của Đường gia, chết chưa hết tội!



Cú đấm uy lực này lao đến, nhưng thứ nghênh đón nó lại là một cây kim bạc mỏng manh.



Bịch!



Vốn dĩ tưởng rằng cú đấm này sẽ khiến Tần Lâm ngã xuống đất.



Không ngờ rằng, trong nháy mắt người ngã trên mặt đất lại là tên vệ sĩ đó!



Ai cũng chưa nhìn rõ rốt cuộc là chuyện gì, chỉ cảm thấy tên vệ sĩ đó vừa vung tay liền ngã trên mặt đất, nôn ra nước bọt trắng, bất tỉnh nhân sự.



Đương nhiên họ cũng không chú ý cây kim bạc nhỏ châm trên nắm đấm của tên vệ sĩ.



Hành động của Tần Lâm quá nhanh, họ hoàn toàn không kịp phản ứng lại.



Vệ sĩ lợi hại nhất của nhà họ Đường trong nháy mắt đã bị hạ gục, lúc này mọi người mới xem trọng người thanh niên ăn mặc tàn tạ trước mắt.



Chỉ nhìn thấy người thanh niên xách một cái xô, bên trong toàn là chất lỏng màu đỏ, tỏa ra mùi tanh hôi.



Đường Thiên Hào nhíu mày, mặt biến sắc.



“Cậu là ai mà lại dám ngông cuồng ở nhà họ Đường tôi?!”



Tần Lâm ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng.



“Tôi nói lại lần nữa, cút qua đây”.



Cho dù thế nào thì lúc nãy Tần Lâm hạ gục tên vệ sĩ đó một cách dễ dàng như thế đã khiến mọi người kiêng dè.



Thằng nhóc này có chút bất thường!



Đường Thiên Hào đặt ly rượu xuống, mặc dù Tần Lâm có chút bất thường, nhưng Đường Thiên Hào không coi anh ra gì.



Ông ta ngẩng đầu hiên ngang bước đi, mang theo khí chất của gia chủ tứ đại gia tộc tương lai, tiến đến trước mặt Tần Lâm.



“Dám làm loạn trong tiệc sinh nhật của tôi, cậu to gan thật đấy, cậu biết hậu quả của hành vi này chứ?”



Vừa dứt lời, Tần Lâm giơ tay, vỗ nhẹ vai của Đường Thiên Hào.



Cái vỗ vai này vô cùng nhẹ nhàng.



Nhưng đặt lên vai Đường Thiên Hào lại nặng như nghìn cân!




Bịch!



Tần Lâm vỗ vai như thế, Đường Thiên Hào liền quỳ trên mặt đất, xương bánh chè va vào nền gạch phát ra tiếng quỳ.



Tất cả mọi người đều sững sờ!



Ông Đường.....quỳ sao?



Cảm giác đau đớn của xương bánh chè truyền khắp cơ thể, Đường Thiên Hào đau đến mức toàn thân run rẩy, mặt đỏ gay, răng không ngừng va lập cập vào nhau.



Lúc nãy Tần Lâm ấn nhẹ một cái như thế, giống như núi Thái Sơn đè xuống, ông ta hoàn toàn không có sức phản kháng.



Tên này rốt cuộc là ai!



Tần Lâm cúi đầu nhìn Đường Thiên Hào, lạnh lùng nói.



“Dám nhốt dì Phùng vào trong lồng chó, ông to gan thật đấy, ông có biết hậu quả của hành vi này không?’



Đây rõ ràng là lời trước đó mà Đường Thiên Hào nói, Tần Lâm trả lại nguyên vẹn cho ông ta.



Mặt Đường Thiên Hào biến sắc.



Dì Phùng?



Lẽ nào là bảo mẫu của nhà họ Tần?



Đường Thiên Hào ngẩng đầu, nét mặt vẫn lộ ra vẻ đau đớn quằn quại.



“Cậu là ai!”



Tần Lâm không trả lời mà nói.




“Trong ba ngày bảo cả nhà ông quỳ xuống trước mặt dì Phùng để xin lỗi, nếu không hãy tự gánh chịu hậu quả”.



Rào!



Tần Lâm vừa nói xong, mọi người ở đó đều xôn xao.



Khẩu khí lớn thật đấy!



Bảo cả nhà họ Đường gia quỳ xuống xin lỗi? Anh tưởng anh là ai chứ?



Tần Lâm lại nói: “Tôi nghe nói hôm nay là sinh nhật của ông, không thể nào đến tay không được, tôi dội máu chó lên đầu ông để làm quà vậy”.



Lúc nói Tần Lâm xách xô máu chó tươi từ từ đổ xuống.



Máu chó hôi tanh nhớp nhớp đổ lên đầu Đường Thiên Hào.



Chất lỏng bẩn thỉu từ đỉnh đầu Đường Thiên Hào chảy xuống toàn thân.



Động tác của Tần Lâm rất chậm rãi, nhưng Đường Thiên Hào lại không hề cử động, một khi nhúc nhích là xương bánh chè lại đau dữ dội.



Trong vòng vài phút giây, khắp sân trở nên yên lặng như tờ.



Tất cả mọi người đều giương mắt nhìn Tần Lâm đổ xô máu chó lên đầu Đường gia, một giọt cũng không lãng phí!



Nhưng trong quá trình đó không một ai đứng ra ngăn cản.



Ai dám chứ?



Tên vệ sĩ giỏi đánh nhau nhất ở đó đã bị hạ gục rồi, ai sẽ lên để lãnh cái chết chứ?



Hơn nữa, Đường gia không động đậy, sao bọn họ phải ra mặt chứ?



Nếu như để Đường Thiên Hào biết được suy nghĩ của bọn họ, chắc chắn sẽ tức hộc máu mồm.




Không phải ông ta không muốn cử động mà không cử động được!



Sau khi đổ hết xô máu chó, Tần Lâm ném xô xuống dưới đất, rút ra một mảnh vải trắng đem theo người để lau tay.



“Nhớ lời tôi nói, trong vòng ba ngày nếu như không làm theo yêu cầu của tôi thì ông hãy tự gánh chịu hậu quả”.



Nói xong Tần Lâm quay người rời đi.



Lúc đến cổng, anh dừng lại.



“À đúng rồi, tôi họ Tần, Tần trong chữ nhà họ Tần”.



……



“Mau, mau đi lấy nước!”



Sau khi Tần Lâm đi được một lúc lâu mọi người mới định thần lại, vội vàng lấy nước để gột rửa cho Đường Thiên Hào.



“Mau đỡ Đường gia dậy!”



Mọi người chịu đựng máu chó hôi tanh để đỡ Đường Thiên Hào dậy, lúc này đôi chân của ông ta đã mất đi cảm giác, thậm chí không cảm nhận được sự đau đớn.



Đôi chân mềm nhũn, giống như không phải chân của ông ta vậy, xương bánh chè chắc chắn đã vỡ nát rồi, nếu không kịp thời chữa trị e rằng chân sẽ bị tàn phế!



“115, mau gọi 115!”



Đường Thiên Hào và tên vệ sĩ đó nhanh chóng được đưa lên xe cứu thương.



Máu chó lênh láng khắp mặt đất bốc ra mùi hôi thanh, một bữa tiệc đang yên đang lành bỗng dưng lại thành ra thế này.



Những người còn lại của nhà họ Đường cùng với khách khứa đều ngơ ngác nhìn nhau.



Có một câu hỏi mà ai cũng không dám hỏi.



Họ Tần, Tần trong chữ nhà họ Tần.



Nhà họ Tần mà người thanh niên đó nói là nhà họ Tần mười năm trước sao?



Không phải cà nhà họ Tần đã bị giết chết rồi sao, sao lại vẫn còn người sống sót chứ?



Nếu như thanh niên đó thực sự là con cháu nhà họ Tần, anh ta sẽ bỏ qua nợ máu năm đó sao?



Mà nhà họ Đường trở mặt không nhận họ hàng, giậu đổ bìm leo.



Sẽ không phải là đứng mũi chịu sào chứ?



……



Bước ra khỏi nhà họ Đường, Tần Lâm không có chút áp lực tâm lý nào cả.



Mặc dù bên trong đều là người thân ngày xưa, nhưng xem ra, bây giờ lại trở nên đáng ghét như thế.



Nhà họ Tần xảy ra chuyện, không cầu xin bọn họ giúp đỡ, cũng không muốn liên lụy đến những người khác.



Nhưng giậu đổ bìm leo, thủ tiêu sạch sẽ thì là không đội trời chung.



Tần Lâm ngửa mặt nhìn trời xanh, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo.



Tình người như trang giấy mỏng manh vô tình, thế sự như bàn cờ, mỗi ván là một bước đi mới.



Khi nghèo khổ không người thăm hỏi, lúc giàu sang thì khách khứa đầy nhà.



Cái gọi là thói đời nóng lạnh bất thường chẳng qua là như thế.