Ý Tưởng Không An Phận

Chương 3: Chống lưng




*Follow page Hanloveni để theo dõi lịch đăng truyện và ủng hộ tinh thần để mình ra truyện nhanh hơn nhé*

Những ngọn nến vàng sẫm trên bánh được thắp sáng, ánh sáng nhảy múa trong đại sảnh lờ mờ, Kiều Tư Nguyệt được bố mẹ nhà họ Khương bảo vệ chặt chẽ một trái một phải, anh trai đang mỉm cười ở bên cạnh.

Kiều Tư Nguyệt nắm trong tay dao cắt bánh kem, tay bố mẹ nắm lấy tay cô ta, cô ta không quen nên né tránh, ý thức được bản năng của cơ thể mình, lại nhanh chóng che giấu.

Cô ta lướt qua bữa tiệc sinh nhật trước mặt và nhìn về phía Khương Thời Niệm đang đứng ở đằmh xa, một nụ cười trong veo từ từ xuất hiện.

Mũi dao của Kiều Tư Nguyệt chạm vào chữ "Công chúa" trên bánh, đang định ấn xuống thì ánh đèn lờ mờ trong sảnh tiệc đột nhiên sáng lên, ánh sáng chói lòa trong chốc lát khiến cô ta phải nheo mắt lại.

Buổi lễ của con gái bị gián đoạn, Diệp Uyển là người phản ứng đầu tiên, vô thức chất vấn một câu: "Thời Niệm, có phải con làm không? Sao cứ phải giở chứng vào hôm nay thế?"

Thì ra sau khi cắt bánh, truyền thông mà nhà họ Khương âm thầm sắp xếp lẽ ra nên xuất hiện, chuẩn bị "vô tình" tiết lộ tình hình tiệc sinh nhật tối nay, đến lúc đó dư luận sẽ châm thêm dầu vào lửa, rất có lợi cho danh tiếng và sự nghiệp của Kiều Tư Nguyệt.

Nhưng giờ đây điều này bị ảnh hưởng, tiết tấu tiếp theo có thể bị xáo trộn.

Sắc mặt Diệp Uyển tối sầm lại, bà còn chưa kịp nói hết lời cuối cùng, cánh cửa khép hờ của sảnh tiệc đã bị mấy bị giám đốc cấp cao mặc âu phục và giày da đến từ khách sạn Liz đẩy ra, những người này bình thường luôn rất thuần thục, giờ tập thể lại lộ ra vẻ căng thẳng, liên tục quay đầu lại, vô thức thực hiện động tác khom người.

Đợi đến khi cảnh cửa hoàn toàn mở ra, một bóng người mặc áo khoác đen giẫm lên luồng sáng chói mắt, thong thả bước vào, khớp xương tùy ý cầm một hộp quà nhung, bên dưới món quà thuận tiện đặt một tấm thiệp mời.

Có chút mảnh băng vụn còn chưa tan sạch, bao phủ lên người anh lớp sương tuyết.

Chỉ đứng đó thôi đã đủ khiến người ta choáng ngợp, nhưng bây giờ trên người anh còn mang theo hơi tuyết, lại càng lộ ra sự lạnh lùng lãnh đạm từ trong xương.

Các giám đốc điều hành đã mở cửa không đi theo, mà phía sau anh là hai ông chủ của khách sạn Liz, người đã được nhà họ Khương sắp xếp với rất nhiều tiền vào tối nay, để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn.

Nhóm nam nữ từ các gia tộc danh giá trong sảnh tiệc chờ xem ai đến, bọn họ không kịp kinh ngạc, vội vàng đứng thẳng người, không hẹn mà cùng tiến lên, lướt qua Khương Thời Niệm đang đứng ở giữa.

"Thẩm tổng? Sao ngài lại tới đây?" Người đàn ông trung niên đi trước mang rượu sốt sắng đưa đến.

Thẩm Diên Phi không nhận, chậm rãi nâng hộp quà trong tay lên, hỏi: "Tối nay không phải là tiệc sinh nhật của cô Khương sao?"

"Phải... Tất nhiên rồi!" Rốt cuộc Khương Cửu Sơn cũng như trong mộng vừa mới tỉnh, lấy lại tinh thần, cao hứng bước nhanh tới, "Tôi đến nhà họ Thẩm gửi thiệp, nhưng không ngờ cậu Thẩm sẽ nể tình ghé thăm."

Thật ra nhà họ Khương cùng nhà họ Thẩm không có quan hệ gì, nhìn lại trước đó thì giữa các trưởng bối đời trước cũng có chút giao tình, ông vốn tưởng rằng với thân phận dòng dõi của nhà họ Thẩm mà nói, anh sẽ không bận tâm đến,nhất là sau khi Thẩm Diên Phi về nước chính thức nắm quyền, ít giao tiếp với bên ngoài, hiếm khi cho ai thể diện, nên ông không hy vọng xa vời rằng Thẩm Diên Phi có thể tới.

Khóe môi Thẩm Diên Phi hơi nhếch: "Tiện đường, cứ ngỡ là đã kết thúc, nhưng xem ra vẫn kịp."

Khương Cửu Sơn thấy thấy anh liếc nhìn tháp bánh ngọt trước mặt, mặc dù không đoán ra được tâm tư của anh, trong lòng có chút bất an, nhưng vẫn vẫn bị Thẩm Diên Phi nể mặt trình diện làm cho choáng ngợp, ông vội vàng đưa người đến ngồi ghế chính, vừa đi vừa giải thích: "Do chúng tôi mới vừa tìm được con gái nên muốn làm lớn một chút, phiền Thẩm tổng rồi."

Khương Thời Niệm đang đứng trên con đường duy nhất ở giữa sảnh tiệc, không hề di chuyển sang một bên. Đến giờ phút này, cô nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói đang tiến đến sau lưng mình, mới xoay người lại.

Trước đây khi tình cờ gặp Thẩm Diên Phi trong bệnh viện, cô không hề ngước mặt nhìn anh, nhưng bây giờ lại chạm mặt, muốn tránh cũng không tránh khỏi.

Thẩm Diên Phi mặt không biểu cảm đi thẳng về phía cô, không có ý định tránh né.

Dáng người anh cao và với đôi chân dài, dù bước đi có thong thả đến đâu, anh cũng sẽ sớm đến trước gót chân cô.

Khương Thời Niệm cuối cùng cũng phát ra âm thanh từ cổ họng sưng tấy của mình, ngắn gọn gọi "Thẩm tổng", trong động tác cảnh cáo của Khương Cửu Sơn, những điều vẫn còn kịch liệt nấn ná trong ngực cô, muốn xé toạc cổ họng ra để đối diện chất vấn nhà họ Khương và Thương Thụy, còn muốn đi đến ấn mạnh cái bánh kem xuống.

Cô có thể mặc kệ không thèm đếm xỉa bất cứ ai, bất kể hậu quả.

Nhưng cô không khỏi sợ hãi Thẩm Diên Phi.

Người từng bước tiến đến trước mặt cô, vẫn luôn là sự tồn tại hiếm có trong đỉnh cao của giới thượng lưu mà cô chưa từng hòa nhập vào, anh đứng ở vị trí trên cao, bất luận là nơi nào, anh cũng có mặt cuối cùng như một lẽ đương nhiên, được ngưỡng mộ lấy lòng cẩn thận từng li từng tí.

Trong mấy năm qua, số lần cô gặp Thẩm Diên Phi rất ít, mỗi lần đều ở nơi công cộng có nhiều người, từ trước đến nay anh luôn nhã nhặn chín chắn, cách rất xa cô, cùng lắm là gật đầu qua đám đông, nhưng cô có cảm giác áp bức một cách khó hiểu, chỉ cần anh vừa xuất hiện, cô đã cảm thấy căng thẳng.

Ngẫm lại, có lẽ là do ngày cô và Thương Thụy đính hôn, nghe nói Thẩm Diên Phi vừa trở về nước, mới đáp máy bay là đã đến tiệc mừng, lúc ấy cô kéo cánh tay Thương Thụy, lịch sự đi chào hỏi cùng hắn, anh lại rũ tay không nói một lời, ánh mắt rất dọa người.

Từ đó về sau, cô càng sợ anh hơn.

Khương Cửu Sơn đưa tay dẫn Thẩm Diên Phi, muốn anh tránh khỏi Khương Thời Niệm, đồng thời ra hiệu cho Kiều Tư Nguyệt mau tới đây.

Kiều Tư Nguyệt vội vàng bước đến, ánh mắt đột nhiên bị bóng dáng của Thương Thụy làm lay động, cô ta sững sờ, mắt thấy Thương Thụy nhìn chằm chằm sang bên kia với vẻ mặt nghiêm túc, có vẻ không được tự nhiên.

Thẩm Diên Phi ngừng trước mặt Khương Thời Niệm, tầm mắt cụp xuống, trực tiếp đưa hộp quà cho cô: "Quà tặng, cô Khương nhận cho."

Hiện trường yên tĩnh.

Khương Cửu Sơn cứng mặt, liếc sang Kiều Tư Nguyệt, cười khan nói: "Thẩm tổng có điều chưa biết, Thời Niệm là con gái nuôi của nhà tôi, gần đây con gái ruột mới về nhà, chắc ngài vẫn chưa gặp mặt."

Thẩm Diên Phi ngước mắt lên: "Ý của chủ tịch Khương là tôi thiếu mất một phần quà?"

Khương Cửu Sơn run lên, vội nói: "Dĩ nhiên không phải, trách tôi lúc phát thiệp mời không viết rõ."

Ông gặp phải tình huống khó xử, theo lý mà nói, Thẩm Diên Phi chịu đến, còn mang theo quà, cho dù tặng ai cũng là cho nhà họ Khương thể diện, nhưng rất rõ ràng, thể diện lớn như thế, nếu cho Khương Thời Niệm thì rất lãng phí, nếu có thể chuyển cho Kiều Tư Nguyệt thì đỡ biết là bao.

Ông không cần tính toán rắc rối, chỉ cần Thẩm Diên Phi đến tặng quà sinh nhật cho Kiều Tư Nguyệt là đã khiến Kiều Tư Nguyệt trở nên nổi bật trong đám con em của gia đình quyền quý này.

Sau một hồi Khương Cửu Sơn cân nhắc, mạo hiểm vẫy tay: "Tư Nguyệt, Thẩm tổng đặc biệt đến đây để đưa quà, còn không mau tới đây cảm ơn Thẩm tổng."

Kiều Tư Nguyệt xinh xắn chậm rãi bước đến, Khương Cửu Sơn thấy Khương Thời Niệm chưa có nhận, mau chóng nắm bắt cơ hội, trước một bước nhận lấy món quà.

Hộp quà đóng gói rất đơn giản, ông cố tình khoe khoang, cẩn thận mở ra trước mặt mọi người, bên cạnh lập tức vang lên tiếng hô có chừng mực.

Một chiếc vòng phỉ thúy.

Vừa nhìn chất nước và màu sắc là đã biết giá không hề tầm thường.

Không ngờ nhà họ Thẩm lại tặng món quà lớn đến thế.

Khương Cửu Sơn cũng bất ngờ, dường như không che giấu được nét vui sướng, thể diện ngập trời, nhất thời không để ý quá nhiều.

Từ đầu đến cuối Thẩm Diên Phi không có ngăn cản, như cười như không mà liếc sang Khương Thời Niệm, không nhiều lời mà đi đến ghế chính ngồi xuống, khủy tay chống ở trên tay vịn, ngón tay thon dài đan chéo, tùy ý ngẩng đầu nói: "Chỉ là một món quà nhỏ mà thôi, hay là mời cô Khương đeo thử."

Ánh mắt Khương Thời Niệm mơ hồ nhảy lên.

Anh...

Khương Cửu Sơn đang cầu mà không được, thấy Thẩm Diên Phi đồng ý, mặt đầy vui sướng mà cầm chiếc vòng tay lên, nắm tay Kiều Tư Nguyệt và cẩn thận đeo vào.

Kiều Tư Nguyệt trộm nhìn Thẩm Diên Phi, không kịp nhìn kỹ đã bị cơn đau nhói từ xương truyền đến.

Khương Cửu Sơn nhíu mày, thấy tay Kiều Tư Nguyệt rõ ràng to hơn, Diệp Uyển đúng lúc mang kem dưỡng tay đến, tức giận trừng mắt nhìn ông: "Sao ông lại mạnh tay như thế."

Nói xong, bà bôi một lớp cho Kiều Tư Nguyệt, và thử lại lần nữa, nhưng chiếc vòng vẫn mắc kẹt trên xương, không thể chui vào.

Trên ghế chính, truyền đến tiếng cười nhã nhặn của người đàn ông.

Điệu cười này khiến mặt Kiều Tư Nguyệt đỏ bừng, xấu hổ đến mức vành mắt nóng lên, người nhà họ Khương cũng dừng lại ở đó.

Một đám danh gia quý tộc xung quanh đối mắt nhìn nhau, dần nổi lên kinh ngạc, sự chú ý của họ vô thức quay về nhân vật chính của hôm nay, Khương Thời Niệm.

Ai cũng biết, trước kia Khương Thời Niệm thường xuyên mặc sườn xám, không thích trang sức gì khác, chỉ thường hay đeo vòng ngọc. Hôm nay món quà này dành cho ai, tại lúc này đây đều hiểu rõ.

Thẩm Diên Phi khẽ nâng tay lên.

Chủ khách sạn Liz ở bên cạnh lập tức đi tới, mang chiếc vòng ngọc và tấm vải lụa mềm mà ông ta đã chuẩn bị sẵn về.

Thẩm Diên Phi chậm rãi lau lại vòng ngọc, dùng đôi mắt đen láy nhìn Khương Thời Niệm đang tái nhợt, lại nói: "Cô Khương, mời cô đeo thử xem?"

Trong phòng tiệc thì thào xôn xao.

Thương Thụy ở bên ngoài đám đông, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên trở nên đóng băng.

Khương Thời Niệm tự dưng trở thành trung tâm, cô nắm chặt tay, đón lấy ánh mắt khó đoán của Thẩm Diên Phi.

Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ lịch sự từ chối, nhưng giờ này khắc này, hơi thở của cô đều đặn đến không ngờ.

Cô nghe thấy tiếng chính mình trả lời, sau đó cơ thể đang sốt cao đi về phía Thẩm Diên Phi, nhận lấy vòng tay, dễ dàng đeo vào cổ tay cô, kích thước vừa vặn, ngọc quý giá tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Thẩm Diên Phi mỉm cười dịu dàng: "Rất xứng với cô."

Anh trông cao quý tao nhã, nhìn về phía đám người nhà họ Khương: "Có lỗi quá chủ tịch Khương, nếu có lần sau tôi sẽ nhớ chia đều quà cho hai cô con gái của ngài, để tránh xảy ra câu chuyện giống như Lọ Lem, nhưng mà lần này, trước khi tôi đến, chỉ nhằm mục đích chúc mừng sinh nhật một mình cô Khương."

Máu của Kiều Tư Nguyệt dồn lên đỉnh đầu.

Lọ Lem... Hàm ý chẳng phải cô là người chị xấu xa, hận không thể chặt chân để mang giày thủy tinh của em gái sao?!

Nét mặt của những người trong nhà họ Khương đều tái mét.

Thẩm Diên Phi giống như vừa chú ý đến chiếc bánh năm tầng hoành tráng trên xe đẩy và dòng chữ trên đó.

Anh kiên nhẫn nói: "Cũng may, hôm nay không tính là muộn, vẫn còn cơ hội. Để bù đắp, tôi sẽ thay chủ tịch Khương cắt bánh kem."

Ánh mắt Thẩm Diên Phi dời sang, chủ khách sạn cúi người, thấp giọng giải thích vài câu, đối phương liên tục gật đầu, đứng thẳng người đi về phía tháp bánh kem.

Anh với nụ cười lịch sự trên môi, nắm bắt chừng mực rất vừa phải.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độ Ta
2. Đáp Lại Lời Yêu
3. Tình Yêu Không Trông Thấy
4. Kính - Song Thành
=====================================

Thấy chủ khách sạn đổi sang dao cắt dài hơn, từ trên xuống dưới chia đều chiếc bánh năm tầng thành hai nửa, thậm chí còn chia cả khay bìa cứng ở phía dưới, anh nhàn nhã ngẩng đầu lên hỏi: "Cô Khương, phần có ba từ"Công chúa nhỏ" chắc là của cô, cô định xử lý thế nào?"

Mọi con mắt đều đổ dồn vào Khương Thời Niệm.

Trong đại sảnh tiệc lớn, bầu không khí ngưng tụ, khó có thể nghe thấy tiếng thở dốc.

Khương Thời Niệm đứng rất thẳng, cô đã lớn tầm này rồi, chưa một lần buông thả tùy hứng, luôn luôn nghe lời, nhẫn nại, thuận theo, đặt mình vào thân thể "Khương Ngưng hoàn hảo."

Bây giờ đầu óc cô quay cuồng, bị giội cho một gáo nước bẩn,cô cũng không muốn quan tâm đến việc nhà họ Khương hay Kiều Tư Nguyệt đắc tội Thẩm Diên Phi ở đâu, mới có thể khiến anh làm lớn chuyện như thế này.

Cô chỉ muốn được thoải mái một lần.

Với một luồng khí lạnh khắp người, Thương Thụy gạt những người xung quanh sang một bên, sải bước về phía Khương Thời Niệm và giữ lấy cổ tay cô trước mặt Thẩm Diên Phi.

Đúng lúc ấy Khương Thời Niệm bước lên một bước, Khương Thụy vô tình bắt phải không trung, khóe miệng lạnh lùng căng lại.

Hắn không để ý thấy cùng lúc đó, Thẩm Diên Phi cũng nheo mắt, che đi cơn sóng chập trùng.

Đôi giày cao gót của Khương Thời Niệm vững vàng nện xuống đất, cô đứng trước chiếc bánh kem đang được cắt, nhìn một nửa mà Thẩm Diên Phi đưa cho mình, nghiêm túc hỏi: "Xử lý thế nào cũng được?"

Thẩm Diên Phi nói: "Bánh của cô, do cô quyết định."

Khương Thời Niệm đưa tay chạm vào đế bánh, lưu loát hất một nửa bánh của cô ra phía trước, chiếc bánh năm tầng lắc lư rơi xuống đất với một tiếng "bụp".

Vết kem xa nhất thậm chí còn rơi xuống chiếc giày sạch sẽ của Thẩm Diên Phi.

Anh mỉm cười, không nhanh không chậm vỗ tay: "Làm đẹp lắm."

Khương Thời Niệm hít một hơi thật sâu, chán nản rời khỏi nơi này, dùng giày cao gót giẫm lên đống bánh nát tan, đi thẳng ra ngoài, lúc đi ngang qua Thẩm Diên Phi, có chút tự giễu mà thì thào: "Đẹp gì đâu chứ."

Giọng Thẩm Diên Phi nhàn nhạt mà khắc chế, nhưng lại không coi ai ra gì.

Dường như anh chỉ tùy tiện nói một câu đánh giá hoàn toàn khách quan, lọt vào tai cô giữa đủ loại ồn ào, xen lẫn một luồng gió nhẹ.

"Cô Khương ra tay đẹp, mà người cũng rất đẹp."

***********************************************************************************************

Ai mua hàng sốp pi, la za da ib page Hanloveni phía dưới hoặc wattad để gửi link cho mình, rồi bạn mua lại bằng link mình gửi để ủng hộ mình đi ạ!!!

Page Hanloveni đăng truyện: https://www.facebook.com/hanloveni