Suy nghĩ đến Tưởng Thương là Tô mạt nở nụ cười gượng. Cô ấy không phải là người không biết yêu, và tương tự cô ấy cũng không thích những người không biết yêu. Thậm chí còn có chút căm ghét.
Ví dụ như Tưởng Thương, người không thể chống lại việc kết hôn theo sắp xếp gia đình, nhưng vẫn cố gắng giành giật với cô.
Nếu sau khi chọn kết hôn, anh ta dứt khoát từ chối cô và thậm chí ném một tờ séc 5 triệu tệ vào mặt cô, có lẽ cô còn coi anh ta là một người đàn ông. Nhưng anh ta lại đến làm phiền như vậy nhiều lần, và đẩy mình vào viện.
Cô không nghĩ anh ta là một chàng hiệp sĩ, cô chỉ nghĩ anh ta bị bệnh. Khi nghĩ về Tưởng Thương, cô ấy bắt đầu nghĩ đến Tần Sâm một cách không liên quan.
Người đàn ông chết tiệt này, cô ấy phải cẩn thận với anh ta trong tương lai.
Ngày hôm sau.
Dù cửa hàng đã đóng cửa, nhưng Tô Mạt có đồng hồ sinh học của riêng mình. Mỗi sáng lúc 7 giờ, như một chiếc đồng hồ báo thức trong cơ thể, cô ấy tỉnh giấc và chỉ cần mở mắt là không thể ngủ lại nữa.
Sau khi thức dậy như mọi ngày, Tô Mạt trước tiên đánh răng, rửa mặt và vệ sinh cá nhân, sau đó lại nằm trên giường và đặt đơn đặt mua đồ ăn nhanh về.
Trong lúc chờ đợi đồ ăn, cô ấy xem vài video ngắn. Đạo lý xã hội tan vỡ, nói một cách đơn giản là một cô gái và một chàng trai hẹn hò trong bốn đến năm năm, nhưng đến cuối cùng chàng trai lại kết hôn với người bạn thông qua sắp xếp của gia đình, cô gái tức giận liền kết hôn với anh em họ của anh ta.
Mỹ kỳ danh viết* là trả thù.
(Xuất xứ từ tác phẩm ‘Đằng dã tiên sinh’ của Lỗ Tấn; nghĩa là tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó; để che giấu mục đích thực sự).
Mở phần bình luận, một đám những cô gái trẻ đang bày tỏ quan điểm của họ, cho rằng cốt truyện như vậy vô cùng lãng mạn và kích thích.
Tô Mạt nhăn mày. Lãng mạn ở đâu vậy? Kích thích ở đâu vậy?
Vì một người đàn ông không yêu mình mà kéo theo cả cuộc đời tươi đẹp ở đằng sau, cái này lãng mạn sao? Cái này liên quan đến lãng mạn ở đâu chứ? Đây giống như một nồi sâm tàu bị rơi vào một miếng phân chuột, bạn tức giận và lại ném vào đó một con chuột, rồi cuối cùng tức giận uất hận uống hết nồi sâm đó.
Ngoài việc thêm kinh tởm thì Tô Mạt thực sự không thể nào tìm ra điểm thoả mãn và lãng mạn ở đâu.
Làm một bước lùi về phía sau, một người đàn ông không yêu bạn nữa thì không yêu bạn nữa, đừng nói là bạn kết hôn với anh em họ của anh ta, bạn còn kết hôn với bố của anh ta, trở thành mẹ kế của anh ta thì anh ta vẫn không yêu bạn.
Con người sống một cuộc đời, tại sao phải tự làm hại bản thân vì một chút tình cảm chứ?
Tô Mạt đang suy nghĩ thì đồ ăn nhanh đã được giao đến, cô ăn vài miếng đơn giản, đi một vòng trong phòng khách cuối cùng quay lại phòng ngủ và nằm xuống.
Chủ yếu là nằm chứ không phải ngồi. Buổi trưa lúc một giờ, Tô Mạt đã ăn nửa tô mì ở quán dưới nhà, sau đó lấy bản vẽ cô đã vẽ trong vài ngày qua và đi taxi đến bệnh viện huyện Trường Lạc.
Xe vừa đến bệnh viện thì trợ lý của Lam Thiến xuống đón cô. Họ bắt tay chào hỏi một cách tự nhiên, Tô Mạt cũng cười giả bộ: “Trợ lý Lý, lại gặp mặt rồi.”
Người kia lịch sự nhưng có phần xa cách: “Cô Tô Mạt, vui lòng đi theo hướng này.”
Tô Mạt đi cùng cô ta lên thang máy đến thẳng phòng bệnh. Khi mở cửa vào phòng bệnh, Tô Mạt nhíu mày nhẹ nhàng. Cũng khó khăn cho họ trong một bệnh viện ở một thị trấn nhỏ như Trường Lạc, họ vẫn cứ ép buộc mở ra một phòng VIP. Khi nhìn thấy Tô Mạt, biểu cảm trên khuôn mặt của Tưởng Thương đang ngồi tựa vào giường bệnh làm việc bỗng thay đổi đột ngột.
Tô Mạt nháy mắt về phía anh ta, sau đó nhanh chóng nhìn sang phụ nữ đang làm việc cùng cô, cười nhẹ nhàng: “Tổng giám đốc Lam.”
Người phụ nữ nghe thấy giọng của cô liền nhìn lên và nhăn mày một chút, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường: “Cô Tô Mạt.”
Trước khi Tô Mạt gặp Lam Thiến, cô nghĩ rằng cô ta và Tưởng Thương chỉ đơn giản là kết hôn theo sự sắp xếp gia đình, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc mà ánh mắt của họ chạm nhau, cô hiểu ngay có lẽ không phải vậy.
Tổng giám đốc Lam nhìn qua thì chắc chắn là thích Tưởng Thương. Thích thì không thể giấu được, cũng như sự căm hận. Dù bạn có giả vờ tốt đến đâu, vẫn sẽ lộ ra từ những chi tiết nhỏ nhặt. Nhưng không sao, cô hoàn toàn không có ý định xen vào mối quan hệ của họ.
Quá trình thảo luận về bản vẽ nội thất diễn ra một cách trơn tru, Lam Thiến không tìm cớ gì để trêu chọc và Tô Mạt cũng thể hiện được sự chuyên nghiệp cần có của mình.
Sau khi thảo luận xong, Lam Thiến hỏi Tô Mạt: “Cần bao lâu để hoàn thành?”
Tô Mạt trả lời: “Một năm.”
Lam Thiến không nói gì, còn trợ lý bên cạnh: “Lâu thế?”
Tô Mạt cười nhẹ: “Nếu giao cho người khác thì ít nhất cũng mất một năm rưỡi.”
Lam Thiến nhìn nhẹ nhàng: “Tôi tin tưởng cô Tô Mạt, vậy thì phiền cô rồi.”
Tô Mạt nói: “Cảm ơn sự tin tưởng.”
Vài phút sau, Tô Mạt rời khỏi phòng bệnh và vẫn là trợ lý Lý tiễn cô đi. Khi hai người vừa bước ra ngoài, họ nghe thấy tiếng cãi vã cố tình hạ giọng nhỏ xuống từ trong phòng bệnh vang ra.
“Em gọi cô ấy đến đây có ý gì? Anh đã nói rồi, là anh tự đi tìm cô ấy, không liên quan đến cô ấy cả.”
“Sao? Thương xót à?”
“Lam Thiến, em đừng có mà vô lý như vậy.”
Nghe cuộc đối thoại bên trong, trợ lý Lý đứng cạnh Tô Mạt vô thức liếc nhìn cô. Cô ta nghĩ rằng Tô Mạt sẽ đắc ý, hoặc có một chút cảm xúc vui mừng nào khác. Nhưng khi nhận thấy ánh mắt của cô ta, Tô Mạt thản nhiên quay đầu đối diện, cười nói: “Nhìn tôi làm gì? Thành môn thất hỏa, muốn liên lụy đến ao cá sao?”
Đối phương đáp: “Xin lỗi, cô Tô Mạt.”
Tô Mạt cười khẽ: “Yên tâm, tôi không hứng thú làm tiểu tam đâu.”
Nói xong, Tô Mạt lại nói: “Được rồi, cô tiễn đến tôi đây thôi, tôi tự đi thang máy xuống được.”
Chào tạm biệt đối phương xong,Tô Mạt tự đi về phía thang máy. Vừa đến cửa thang máy, cô thấy trong đám đông có hai bóng dáng quen thuộc. Một là Tần Sâm, một là cô gái trẻ hôm trước đến cửa hàng của cô.
Hai người trông khá thân mật, cô gái đang nói gì đó với Tần Sâm, khuôn mặt anh ta dù vẫn không biểu lộ cảm xúc như thường lệ nhưng rõ ràng trong mắt có nét dịu dàng.
Một lúc sau, cửa thang máy mở ra, một đám người chen chúc nhau bước vào thang máy.
Tô Mạt là người cuối cùng bước vào thang máy nên cô đứng ở phía trước. Cô cố ý tránh Tần Sâm nên luôn cúi đầu nhìn điện thoại, cố gắng ẩn mình trong đám đông. Khi thang máy di chuyển xuống, phía sau cô vang lên tiếng nói chuyện nhỏ.
“Anh, ca phẫu thuật này có tốn nhiều tiền không? Hay là thôi không làm nữa.”
Tần Thần trầm giọng: “Em lo dưỡng bệnh cho tốt, đây không phải việc em phải lo.”