Ý Trung Nhân

Chương 2: 180 phút




180 phút?

Ba tiếng?

Cả hai đều là người lớn cả rồi, Tô Mạt tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của ba tiếng đó. Đó là câu trả lời cho câu hỏi cô đặt ra trong buổi hẹn hò vừa qua. Tuy nhiên, Tô Mạt thật sự ngạc nhiên khi người đàn ông này vẫn tiếp tục liên lạc với cô. Cô nhớ rằng, khuôn mặt của đối phương trong buổi hẹn hò chỉ có vẻ lạnh lùng, không nụ cười chút nào, rất nghiêm túc. Nhìn vào anh ta, không hề giống với một người thích nói đùa.

Tất nhiên, cũng không phải là người thích phụ nữ như cô.

Liệu anh ta có phải là một lãng tử ẩn dật không ta?

Dĩ nhiên, đàn ông đại khái đều giống nhau, phần trên suy nghĩ về sự nghiệp, phần dưới suy nghĩ về phụ nữ, mọi thứ được phân chia rõ ràng, công việc và đời tư hoàn toàn riêng biệt.

Bị đàn ông làm mất tập trung, Tô Mạt cũng quên trả lời tin nhắn, cô đứng dậy và lái xe về nhà.

Ngay khi cô vừa bước vào nhà, chiếc điện thoại trong túi bắt đầu reo lên.

Cô lấy điện thoại ra khỏi túi, thấy hai chữ "Bà Ngoại" nhấp nháy trên màn hình, cô có một chút do dự, biết không thể né tránh, đầu ngón tay trắng xinh trượt qua màn hình và nhấn chịn nghe.

"Bà ngoại."

Tô Mạt tự biết buổi hẹn hò thất bại, không tránh khỏi việc phải nghe một tràng mắng như hát hay của bà, cô cố gắng gọi một cách dễ thương, hy vọng kích thích lòng yêu thương của bà ở bên kia điện thoại.

Nhưng không ngờ bà cô hoàn toàn không chịu bị ảnh hưởng bởi cách cô nói, trực tiếp nói luôn vào chủ đề chính.

"Hôm nay cuộc hẹn hò như thế nào rồi?"

Tô Mạt nhõng nhẽo: Không thành công ạ."

Bà : “Con lại không thích người kia à?"



Từ 'lại' mang một ý nghĩa sâu xa.

Những lời đáp của Tô Mạt vương vấn trên đầu lưỡi, lo lắng sẽ bị mắng, nhưng cô lại thay đổi hướng nói, lời trách móc và phàn nàn.

"Làm sao được chứ, người đàn ông hôm nay đặc biệt tốt, đẹp trai, và thân hình cũng rất ok, mọi mặt con đều hài lòng."

Dường như bà cô không tin lời của cô.

"Thật à?"

Tô Mạt nói dối với đôi môi đỏ trắng: "Thật đấy ạ."

Tô Mạt nói câu "thật đấy ạ" xong, lại thêm một câu "nhưng". Đúng lúc cô chuẩn bị đẩy trách nhiệm sang cho Tần Sâm thì bà cô cười cười cướp lời cô: "Vừa hay, Tiểu Tần cũng rất hài lòng về cháu, cháu thử acp WeChat của thằng bé đi."

Tô Mạt: "……"

Thường xuyên chơi đùa với chim ưng, cuối cùng không ngờ lại bị chim ưng mổ vào mắt. Tô Mạt khẽ mở đôi môi đỏ, đầu lưỡi mềm mại lướt qua hàm răng trước: "Được thôi ạ."

Bà: "Tô Mạt, con đừng giở trò với bà."

Tô Mạt: "Không được."

Tô Mạt đáp lại dứt khoát, vì lớn lên ở miền Nam, giọng nói của cô mang theo vài phần mềm mại như làn nước Giang Nam, khiến bà coo nghe mà lòng bỗng chốc mềm nhũn.

"Cháu có phải vẫn còn nhớ nhung ai đó không?"

"Ai đó", tên đầy đủ là Tưởng Thương.

Trước đây khi nhắc đến cái tên này có bao nhiêu ngọt ngào, giờ đây lại có bấy nhiêu đau đớn thấu xương. Tô Mạt khẽ mím môi.



"Ngoại à, người ta đã kết hôn rồi."

Bà: "Cháu nên buông bỏ đi."

Hiếm khi, bà Hàn nổi tiếng hay bắt bẻ người khác lại đi an ủi người khác, lòng Tô Mạt chợt thấy chua xót.

"Cháu biết mà."

Ai ngờ, khi cảm giác cảm động trong lòng còn chưa tan, bà của cô trong điện thoại đã dội một gáo nước lạnh xuống.

"Cháu mà không buông bỏ, vợ chưa cưới của người ta sắp sinh rồi đấy."

Tô Mạt: "……"

Cô biết mà!!

Sau khi cúp máy với bà ngoại, Tô Mạt đứng dậy, đi đến tủ lạnh lấy một lon bia, dựa vào bức tường bên cạnh uống hai ngụm.

Nghĩ ngợi một chút, cô cúi mắt chấp nhận lời mời kết bạn WeChat của Tần Sâm. Có lẽ vì tò mò trong khoảng thời gian cô đơn trống trải, Tô Mạt lướt ngón tay, vào xem trang cá nhân của Tần Sâm.

Lướt qua một lượt, Tô Mạt không kìm được mà "chậc" một tiếng. Chẳng có gì cả, chỉ thỉnh thoảng có vài bản thiết kế hình xăm.

Quả nhiên trang cá nhân cũng giống như con người anh ta - vô vị.

Tô Mạt nở một nụ cười, định thoát ra thì điện thoại trong tay rung lên, Tần Sâm gửi tin nhắn thứ hai cho cô.

[Tối nay có rảnh không?]

Tô Mạt cười như không cười, trả lời anh: [Sao? Thử xem chiều cao 1m80 của anh à?]