Y Tiên

Chương 25: Tộc trưởng gửi lời mời




Cảm nhận được ý lạnh trong mắt Tộc trưởng, Bát trưởng lão cũng không dám nói gì nữa, đưa Vân Liệt đang đờ đẫn vội vã đi xuống đài tỷ võ, Đại trưởng lão cũng lúng túng rời đi.

Vân Vị Thăng nhìn người nhà họ Vân, cao giọng nói: “Trước đó ta bế quan không quan tâm đến việc trong gia tộc, đây là ta không làm tròn trách nhiệm. Sau này những chuyện bẩn thỉu xấu xa trong gia tộc tốt nhất đừng nên xuất hiện nữa. Ngoài ra, những người vô cớ bắt nạt Vân Mạc khi trước ta sẽ không truy cứu, sau này nếu còn có người dám tuỳ tiện bắt nạt đệ tử cùng tộc, chắc chắn ta sẽ xử lý theo quy định!”

Mọi người dưới đài im lặng, hiện tại Vân Liệt đã thua trong tay Vân Mạc, còn ai dám bắt nạt hắn nữa? Kể cả mấy người nhóm Vân Thượng Long cũng chưa chắc mạnh hơn Vân Mạc. Mọi người thật sự thấy tò mò rốt cuộc sao Vân Mạc lại trở nên mạnh như thế?

Mọi người nhanh chóng giải tán, nhưng cảm giác chấn động mà Vân Mạc để lại cho mọi người mãi không thể tan đi. Trong đó có Liễu Mật Giang cực kỳ sợ hãi, ngay cả Vân Liệt cũng thua thì gã ta có thể gây ra sóng gió gì được? Liễu Mật Giang quyết định trốn đi, từ nay về sau đừng để gặp mặt Vân Mạc nữa. Những người từng bắt nạt Vân Mạc trước kia cũng sợ hãi bất an, dù Tộc trưởng nói không thể tuỳ tiện bắt nạt đệ tử cùng tộc. Nhưng nếu Vân Mạc muốn tính sổ Tộc trưởng sẽ thật sự quan tâm sao? Có lẽ sẽ quan tâm, nhưng cũng chỉ là mắng mấy câu chẳng ảnh hưởng gì mà thôi. Trước đây đám Vân Liệt làm sai chẳng phải cũng như thế sao?

Cho nên rất nhiều người đều suy nghĩ phải đền bù thế nào mới dập tắt được cơn giận của Vân Mạc.

Vân Tiểu Quả nhìn bóng lưng Vân Mạc rời đi, trong mắt loé lên ánh sáng kỳ lạ.

Buổi tối, Ly Yên tổ chức một bữa tiệc lớn chúc mừng chiến thắng của Vân Mạc. Trong lúc đó, Ly Yên vui đến mức rơi nước mắt mấy lần, xúc động vì Vân Mạc đã trưởng thành. Còn Minh Nhi cũng rất phấn khởi, tung tăng như một con bướm vui vẻ.

Sau khi cả nhà dùng bữa xong, quả nhiên có rất nhiều người đến thăm, một số là những người từng bắt nạt cả nhà Vân Mạc đến để xin lỗi. Ly Yên thoải mái nhận quà đền bù, cái này vốn là thứ cả nhà họ nên có, không có gì phải ngại cả. Nhưng bà vẫn luôn tỏ thái độ khó chịu với những người này.

Ngoài ra còn có một số người đến để làm thân với nhà Vân Mạc, Vân Mạc đánh bại Vân Liệt, chắc hẳn tương lai sẽ có thành tựu không tệ, đáng để kết bạn. Thái độ của Ly Yên với những người này là không thân thiết cũng không xa cách, cư xử hợp lý.

Không lâu sau đó, người hầu của Tộc trưởng đến, nói Tộc trưởng muốn gặp Vân Mạc.



“Cậu không cần vội, xử lý xong việc của mình rồi đi cũng không muộn, bây giờ Tộc trưởng cũng còn đang dùng bữa”, người hầu nói xong thì rời đi.

Vân Mạc nghe thấy thế cũng không đi ngay, hôm nay có khá nhiều người đến thăm hỏi, một số người trước kia không qua lại với hắn hôm nay cũng chủ động tới, hắn cũng không tiện từ chối gặp mặt. Dù sao sau này họ vẫn phải sống ở nhà họ Vân, không thể tránh khỏi việc qua lại với những người này. Nếu đã thế thì không cần phải vô duyên vô cớ đắc tội với bọn họ.

Sau khi mọi người đều đi hết, Vân Mạc mới nói với mẹ và Minh Nhi một tiếng rồi đi tới chỗ ở của Tộc trưởng.

“Ai đấy?”, trên đường đi, Vân Mạc chợt nhìn thấy một bóng người lướt qua, hắn lập tức quát to.

Vân Mạc mượn ánh sáng của đèn lồng ven đường để nhìn rõ người trước mặt. Người này chính là Vân Tiểu Quả, trên mặt nàng ta bôi một lớp phấn dày, nàng ta vốn vẫn còn là thiếu nữ, bây giờ lại có vẻ trưởng thành quá mức khiến Vân Mạc cũng phải cau mày. Trước giờ hắn luôn cho rằng con người nên sống đúng với lứa tuổi, ví dụ như Vân Tiểu Quả, vốn đang trong độ tuổi trẻ trung, rõ ràng còn chưa trưởng thành đã ăn mặc chín chắn như thế, khiến người ta cảm thấy không thích.

“Vân Mạc ca ca!”, Vân Tiểu Quả tỏ vẻ thẹn thùng gọi Vân Mạc, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng.

Vân Mạc hiểu rõ con người Vân Tiểu Quả, chẳng những hắn không cảm thấy giọng nói này dễ nghe mà còn rùng mình một cái, thấy nó rất là buồn nôn.

“Có chuyện gì không? Nếu không thì tránh ra một bên”, Vân Mạc lạnh lùng nói, hắn không có chút thiện cảm nào với Vân Tiểu Quả cả.

Vân Tiểu Quả nghe thấy thế thì sửng sốt, lúc này cũng không giả vờ nữa. Nàng ta luôn cho rằng trong lòng Vân Mạc vẫn luôn nhớ nhung mình. Nhưng thái độ Vân Mạc bây giờ dường như hơi khác với suy nghĩ của nàng ta. Trong tưởng tượng của Vân Tiểu Quả, chỉ cần nàng ta dịu dàng một chút Vân Mạc nhất định sẽ phục tùng nàng ta.

Sau đó, Vân Tiểu Quả thầm cười khẩy, cho rằng Vân Mạc cố tình giở trò lạt mềm buộc chặt, đối với nàng ta, chiêu này thật sự quá ngây thơ.



Vân Tiểu Quả như sắp khóc đến nơi: “Vân Mạc ca ca, muội biết huynh vẫn còn đang trách muội, trách muội trước đây đã sỉ nhục huynh, trách muội mấy ngày qua không quan tâm đến huynh. Nhưng huynh có biết không, muội làm như thế cũng đều là vì huynh đấy!”

“Ồ? Cô làm như thế đều là vì ta ư?”, Vân Mạc không tin tưởng cô gái này, nàng ta thật sự vì hắn mới là lạ. Nhưng Vân Mạc cũng muốn xem thử rốt cuộc cô gái này có thể làm trò gì.

“Nếu không vì Vân Mạc ca ca muội cần gì phải chịu khổ nhiều như thế chứ?”, Vân Tiểu Quả nũng nịu: “Muội rời xa huynh là muốn có được sự tin tưởng của Vân Liệt, tiện âm thầm giúp đỡ huynh. Lúc trước Vân Liệt bắt nạt huynh, nếu không vì muội khuyên hắn ta thì có lẽ huynh đã bị đánh chết rồi. Vân Mạc ca ca huynh biết không, muội ở bên cạnh Vân Liệt mỗi ngày đều rất đau khổ, lúc nào muội cũng muốn quay về bên cạnh huynh”.

Nói đến đây, Vân Tiểu Quả khóc to thành tiếng.

Vân Mạc thầm cười khinh thường, cô gái này diễn giỏi thật. Hắn dám khẳng định nếu là Vân Mạc trước đây thì nói không chừng đã bị lừa rồi. Nhưng hắn là ai chứ? Hắn là người đã sống ba nghìn năm đấy, không biết đã nhìn thấy bao nhiêu người giỏi diễn kịch rồi, Vân Tiểu Quả này vẫn chưa thể lừa được hắn đâu.

Khi nãy lúc nhìn thấy Vân Tiểu Quả, hắn đã biết mục đích của cô gái này rồi. Bây giờ hắn đánh bại Vân Liệt, rõ ràng tiềm lực lớn hơn Vân Liệt, hắn còn được Tộc trưởng xem trọng, địa vị trong gia tộc cũng cao hơn. Cho nên, nàng ta đến đây là để đầu tư một lần nữa.

“Ha ha, thế đúng là vất vả cho cô quá”.

Hai mắt Vân Tiểu Quả sáng lên, quả nhiên có tác dụng! Nàng ta bèn nói: “Vân Mạc ca ca, ngày mai chúng ta cùng lên trấn đi dạo nhé”.

Vân Mạc cười khẩy: “Không, ta rất bận, không có thời gian, cô thích đi với ai thì đi. Còn nữa, sau này cô đừng đến tìm ta, ta chỉ nhìn cô thôi đã thấy phiền rồi!”

Dứt lời, Vân Mạc vòng qua Vân Tiểu Quả nhanh chóng rời đi, hắn thật sự không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.